
ẳng phải
là không biết, em cố ý muốn gây hiểu lầm cho cô ấy phải không?".
Chúc Tiểu Tiểu nhỏ tiếng tranh luận: "Em đâu có
ngốc!”.
Đáng tiếc hai người kia chẳng ai để ý đến cô. Tề
Nghiên La còn đang tức giận: "Em đâu có gây hiểu lầm cho cô ấy, em chỉ đem
những sự việc đã qua viết ra mà thôi".
"Anh đã nói với em rồi, đừng có làm phiền cô ấy.
Cô ấy không cần phải gánh vác những trọng trách trước đây. Em nhất thiết phải
trở mặt với anh một lần sao?"
Trở mặt? Chẳng lẽ lại nghiêm trọng đến thế?
Chúc Tiểu Tiểu kinh hoàng thất sắc, ôm chặt lấy cánh
tay Nghiêm Lạc: "Anh đừng trách A La, là em không tốt, em ngốc nghếch quá,
là em tự mình hiểu lầm, cô ấy không sai, anh đừng trách cô ấy".
Tất Mặc Kỳ đi đến phía sau A La, hai tay đỡ lấy vai
cô, giống như nổi lên cuộc đối đầu cùng Nghiêm Lạc. Chúc Tiểu Tiểu thấy vậy,
càng hoảng loạn hơn, chẳng qua cô chỉ hiểu lầm chút xíu, lẽ nào ba người bọn họ
thực sự trở mặt với nhau sai? Tiểu Tiểu đổi sang ôm lấy eo Nghiêm Lạc, gắng sức
lắc: “Đừng có tức giận, Boss, em sai rồi, tại em ngốc, em không tốt, mọi người
đừng có tức giận nữa mà".
"Heo Con..." Tề Nghiên La đưa tay kéo Tiểu
Tiểu, Nghiêm Lạc lại trong thoáng chốc ôm chặt lấy cô lùi về phía sau. Tất Mặc
Kỳ cũng giữ chặt vai A La, ý khuyên cô đừng đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng Tề Nghiên La mặc kệ không thèm để ý, lớn tiếng
nói với Tiểu Tiểu: "Heo Con, mình nói với cậu toàn bộ sự thật rồi, cậu cẩn
thận suy nghĩ thì sẽ hiểu rõ, mỗi một người đều có thể đối chiếu ra...".
“Em im miệng!" Nghiêm Lạc lạnh lùng quát:
"Nếu như cần phải nói cho cô ấy tất cả, vậy cũng nên để anh nói mới
đúng".
Tề Nghiên La cắn răng, anh nói mới lạ đây, mà cứ coi
như anh chịu nói, thì chắc cũng chỉ toàn tình với tình. Thời gian không còn
nhiều nữa, nếu như không muốn thảm kịch tái diễn, bắt buộc một trong hai anh em
cô phải có một người chấp nhận làm kẻ nhẫn tâm.
Nghiêm Lạc không để ý đến Nghiên La nữa, đẩy Chúc Tiểu
Tiểu từ trong lòng ra, nhìn cô hồi lâu, cuối cùng hỏi: “Tại sao em lại cho rằng
anh và A La có chuyện gì?".
Chúc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn A La nhưng bị Nghiên Lạc
kéo trở lại: "Không cần nhìn cô ấy, nói!".
Chúc Tiểu Tiểu do dự một lát, không thể không mở
miệng: "Lần đó em hỏi anh chuyện bạn gái trước kia, anh nó là bị cô ấy
cường hôn một lần, còn cả chuyện anh điều cô ấy đi nữa, cô ấy quay lại cứu anh,
còn cả chuyện cuối cùng bởi vì một số vấn đề, anh không thể không vứt bỏ cô ấy.
Những chuyện này, đều giống hệt như trong câu chuyện A La viết, làm gì có sự
trùng hợp như thế, biết được rõ ràng như vậy, trừ phi là người trong cuộc, bởi
vậy em liền cho rằng…”, cô càng nói càng thấy chột dạ.
Nghiêm Lạc lần này không quát cô nữa, chỉ nhẹ giọng
"Hôm nay em hỏi anh chuyện kiếp trước của em, cũng bởi vì câu chuyện A La
viết?".
Chúc Tiểu Tiểu gật đầu, muốn quay lại nhìn A La, nhưng
chẳng có cách nào, cằm đã bị Nghiêm Lạc giữ trong tay, không cử động nổi.
Nghiêm Lạc lại lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, nhẹ đến
mức khiến Chúc Tiểu Tiểu run rẩy, anh nói: "Hôm nay em chỉ hỏi anh ba kiếp
trước của em, bây giờ em hỏi thêm một lần nữa, bắt đầu tính từ kiếp này của em,
quay về trước đây cho đến kiếp thứ sáu, em là gì?".
Trái tim Chúc Tiểu Tiểu đập cuồng loạn "thịch
thịch thịch", cô đột nhiên rất sợ, cô không hỏi có được không?
Nhưng mà Nghiêm Lạc nhìn cô chăm chú, cô vừa mở miệng,
lại nói không nên lời. Nghiêm Lạc không chịu bỏ qua, anh giữ chặt cằm cô, khiến
cô cảm thấy đau, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng đành nói: "Sáu kiếp về
trước, em là gì?".
Nghiêm Lạc nhìn cô, cắn răng lại, nói từng chữ từng
chữ: "Là heo, một con heo ngốc nghếch!".
Câu này chẳng biết vì sao, trong chốc lát đã ép nước
mắt ChúcTiểu Tiểu tuôn ra.
Nghiêm Lạc lại giống như không nhìn thấy, chỉ nói với
Tiểu Tiểu: "Trước khi anh chưa hết tức giận, tốt nhất em đừng xuất hiện
trước mặt anh''. Anh nói xong, quay người rời đi.
Anh bước rất nhanh, Chúc Tiểu Tiểu chỉ vừa ngẩn ra,
anh đã đi được một đoạn xa rồi. Chúc Tiểu Tiểu sợ đến mức nước mắt cũng chẳng
buồn lau, cất bước đuổi theo. Cô rất sợ, Boss đi như thế này, có phải sau này
sẽ không để ý đến cô nữa không.
Nghiêm Lạc sải bước bỏ đi, nghe thấy Chúc Tiểu Tiểu
ở phía sau hét gọi: "Boss".
Nhưng anh không muốn quay đầu lại, không muốn dừng
bước, anh thật sự rất tức giận.
Anh đối với cô tận tâm như vậy, mà cô còn cho rằng anh
với A La là người yêu. Chẳng trách anh hễ nhắc đến chuyện tình cảm là cô liền
phản ứng rất kỳ lạ, trong lòng cô có nghi ngờ, nhưng hỏi cũng chẳng thèm hỏi.
Anh biết cô thích cái người tên Âu Dương Tĩnh gì gì
kia, nhưng đó cũng chi là thích mà thôi, cô căn bản không yêu đến mức sâu đậm
như vậy, nếu không thì cũng sẽ không ngập ngừng khó chịu. Điều này khiến anh
thầm vui mừng, anh không nói năng, không thể hiện gì, cứ bám dính lấy cô, độc
chiếm mỗi một phút thời gian của cô, muốn khiến cái tình cảm manh nha đối với
Âu Dương Tĩnh trong lòng cô tiêu tan tận gốc rễ.
Nhung anh lại không ngờ rằng, hóa ra trở ngại của anh
từ trước đến nay không phải là