Old school Swatch Watches
Hãy Chăm Sóc Mẹ

Hãy Chăm Sóc Mẹ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323774

Bình chọn: 7.00/10/377 lượt.

thể ngủ được sao!”

“Vậy thì anh bảo em phải làm gì bây giờ chứ?” vợ anh cũng thét lên.

“Tại cô cả đấy!” anh cứ nói vậy dù biết đó chỉ là sự suy diễn.

“Sao chuyện này lại là tại em?”

“Đáng lẽ cô phải đi đón bố mẹ chứ!

“Thì em đã nói với anh là em đi đưa đồ ăn cho Chin còn gì.”

“Sao cô lại đi đúng vào ngày hôm ấy chứ! Tại sao cô lại đi vào đúng

ngày bố mẹ từ quê lên để chúng ta có thể tổ chức sinh nhật cho bố mẹ

chứ!”

“Bố đã nói bố biết đường rồi còn gì! Mà trên thành phố Seoul này đâu

phải chỉ có mỗi chúng ta. Bố mẹ đã muốn lên thăm nhà em trai anh vào

ngày hôm đó đấy chứ. Cả em gái anh cũng ở đây cơ mà. Bố mẹ cũng có

thường xuyên ở lại nhà chúng ta đâu, và em cũng không phải là người duy

nhất phải đi đón họ. Đã hai tuần rồi em chưa đến thăm Chin, nó không còn cái gì để ăn, làm sao em có thể không đi xem con thế nào được. Em cũng

quá mệt mỏi rồi, em cũng phải chăm sóc cho Chin và làm những việc khác

nữa chứ. Hơn nữa, Chin còn đang phải ôn thi... Mà anh thậm chí có biết

rằng kỳ thi này quan trọng với nó như thế nào không?”

“Cô sẽ còn mang thức ăn cho một đứa con đã trưởng thành trong bao lâu nữa, một đứa mà khi biết bà nội mất tích cũng chẳng buồn ghé qua nhà.”

“Chin có về nhà thì cũng làm được gì? Em đã bảo con không phải về

đấy. Chúng ta đã đi tìm mẹ khắp nơi rồi. Đến cả cảnh sát cũng không thể

tìm thấy thì chúng ta làm thế nào được? Chẳng lẽ lại bấm chuông cửa từng ngôi nhà ở Seoul này để hỏi xem mẹ có ở đó không hay sao? Đến người lớn còn chịu bó tay thì thử hỏi Chin có thể làm được gì? Học sinh thì phải

đi học chứ. Không lẽ vì mẹ không có ở đây nên tất cả chúng ta phải vứt

bỏ hết công việc của mình đi hay sao?”

“Không phải là ‘mẹ không có ở đây’, mà là mẹ bị lạc.”

“Vậy anh muốn em phải làm gì nào? Cả anh cũng vẫn đến công ty cơ mà.”

“Cái gì?” Anh nổi khùng lên rồi vơ lấy cây gậy chơi golf để ở trong góc phòng toan ném vào tường.

“Hyong-chol à!” Bố nghe hết mọi chuyện khi đang nằm ngủ trong phòng

cô cháu gái nên liền đi sang đứng trước cửa phòng anh đang mở. Anh đặt

cây gậy chơi golf xuống. Bố đứng yên lặng nhìn hai vợ chồng anh cãi nhau rồi quay người đi. Bố đã lên Seoul để con cái tiện tổ chức sinh nhật

cho bố. Nếu buổi sinh nhật diễn ra đúng theo dự kiến, mẹ thế nào cũng

đứng trước bàn tiệc đầy ắp những món ăn truyền thống của Hàn Quốc mà vợ

anh đã đặt trước và nói, “Buổi hôm nay cũng là mừng sinh nhật của mẹ

luôn rồi nhé.” Vì mẹ bị lạc nên ngày sinh nhật của bố trôi qua mà không

tổ chức gì, và mấy hôm sau ngày sinh nhật của bố anh, cái giỗ ở dưới nhà cũng do bác anh tổ chức.

Khi anh đi ra theo, bố anh mở cửa phòng cô cháu gái rồi quay lại phía anh.

“Tất cả là tại bố.”

Anh không nói gì.

“Thôi đừng cãi nhau nữa. Bố hiểu lòng của các con nhưng có cãi nhau

thì cũng chẳng giải quyết được gì đâu. Mẹ các con đã gặp bố, rồi lấy bố

và sống một đời vất vả, nhưng bà ấy là người tốt nên bố tin chắc ít nhất là bà ấy vẫn còn sống. Nếu mẹ các con còn sống, chúng ta sẽ nghe tin

thôi.”

Anh vẫn không nói gì.

“Bây giờ bố về quê đây.”

Bố nhìn anh hồi lâu rồi bước vào trong phòng. Anh nhìn theo cánh cửa

đã đóng lại, đôi môi mím chặt. Khí nóng bốc lên trong lồng ngực anh. Anh đưa tay lên xoa ngực. Anh định đưa tay lên xoa mặt theo thói quen,

nhưng rồi lại hạ tay xuống. Anh có thể cảm nhận được bàn tay thô ráp,

dịu dàng của mẹ. Mẹ rất ghét mỗi khi anh xoa xoa tay hoặc so vai. Nếu

anh làm thế trước mặt mẹ, mẹ sẽ lập tức vuốt cho thẳng thớm đôi tay và

hai vai anh. Còn nếu anh cúi đầu, thế nào mẹ cũng vỗ mạnh vào lưng anh

mà nói, “Đàn ông con trai thì phải cho đáng mặt đàn ông chứ.” Anh đã

không thể trở thành công tố viên. Mẹ luôn coi đó là ước mơ của anh,

nhưng anh đã không nhận ra rằng đó cũng chính là ước mơ của mẹ. Anh chỉ

nghĩ đó chỉ là mơ ước không thành của thời tuổi trẻ, chứ chẳng bao giờ

thoáng nghĩ mình cũng đã phá hỏng những khát vọng của mẹ. Anh nhận ra

rằng suốt cả đời mẹ luôn tin chính mẹ là người đã làm vướng bận khiến

anh không đạt được ước mơ. Con xin lỗi mẹ, mẹ ơi, con mới là người phải xin lỗi vì đã không giữ lời hứa. Trái tim anh tràn ngập nỗi khao khát duy nhất là được chăm sóc mẹ khi

tìm thấy mẹ. Nhưng anh biết mình đã đánh mất cơ hội ấy rồi.

Anh khuỵu gối xuống nền phòng khách Trước cánh cửa lớn màu xanh đóng chặt, cô gái đang ngó

nghiêng nhìn vào trong ngôi nhà.

“Ai đấy?” Khi nghe ông hắng giọng từ phía sau, cô gái quay

lại. Cô có vầng trán mịn màng và mái tóc buộc gọn phía sau, ánh mắt cô sáng lên

vẻ mừng rỡ.

“Cháu chào bác!”

Ông nhìn cô chăm chăm, và cô mỉm cười thật tươi. “Bác cho

cháu hỏi đây có phải là nhà của cô Park So-nyo không ạ?”

Bảng tên trên cánh cổng của ngôi nhà đã bỏ trống từ lâu chỉ

khắc mỗi tên ông. Park So-nyo. Lâu lắm rồi từ khi lấy vợ, hôm nay ông mới nghe

có người gọi vợ mình bằng cô chứ không phải là bà.

“Có việc gì không cô.”

“Cô Park không có nhà ạ?”

Ông không nói gì.”

“Có thật là cô ấy bị mất tích không ạ?

Ông nhìn cô gái chằm chằm. “Cô là ai?”

“À, cháu là Hong Tea-hee ở Ngôi nhà Hy vọng của khu Namsan.”