
ghèo nàn hiu quạnh ở miền Nam đất
nước này, rồi cứ sống như vậy cho đến chết ở trong cùng một ngôi nhà là ông cảm
thấy vô cùng chán nản. Mỗi khi như vậy, ông lại bỏ nhà đi phiêu bạt khắp các
tỉnh thành, chẳng để lại một lời nhắn nhủ. Mỗi khi sắp đến lễ tết, ông trở về
nhà giống như một kẻ lang thang tuân theo mệnh lệnh cài đặt sẵn trong gien. Sau
đó, ông lại bỏ nhà ra đi và chỉ bò về nhà khi đã mệt mỏi rã rời. Một hôm, sau
khi cơ thể đã bình phục, ông tập đi xe máy. Ông bỏ nhà ra đi lần nữa, đèo theo
sau một người phụ nữ không phải vợ ông. Nhiều lần ông đã nghĩ mình sẽ không bao
giờ trở về ngôi nhà này nữa. Ông muốn quên hẳn ngôi nhà này, đi đến miền đất lạ
và sống cuộc sống mới. Nhưng cuộc sống mới của ông chẳng thể kéo dài được quá
ba mùa.
Khi những điều mới lạ dần trở nên quen thuộc, những thứ vợ
ông không tiếc công nuôi trồng và chăm sóc lại lởn vởn trước mắt ông. Lũ chó
con, đàn gà, những củ khoai tây đào mãi không hết... rồi các con ông.
Trước khi ông mất dấu vợ ở ga tàu điện ngầm Seoul, vợ ông
đơn thuần chỉ là mẹ của Hyong-chol. Mẹ của Hyong-chol như cái cây lúc nào cũng
đứng nguyên một chỗ, cho đến khi ông thay mình đối mặt với thực tế là có thể
không bao giờ gặp lại người vợ nữa. Một cái cây sẽ không bao giờ lay chuyển nếu
không bị chặt hay nhổ đi. Sau khi mẹ của Hyong-chol bị mất tích, ông mới nhận
ra rằng người mất tích chính là vợ mình. Hình ảnh người vợ mà ông đã gần như
lãng quên suốt năm mươi năm qua đang hiện lên rõ ràng trong tâm trí ông. Chỉ
sau khi vợ ông biến mất, bà mới trở nên hữu hình với ông, như thể cứ đưa tay ra
là ông có thể chạm được vào bà.
Chỉ đến tận bây giờ, ông mới thực sự nhận ra tình cảnh của
vợ mình vài ba năm gần đây. Vợ ông đã chìm sâu vào trạng thái vô cảm. Bà thường
rơi vào tình trạng không nhớ được bất cứ điều gì. Đôi khi bà ngồi phịch trên
con đường làng quen thuộc, không tìm thấy lối về nhà. Cũng có lúc vợ ông cứ
nhìn chăm chăm vào cái nồi hay cái chum bà đã dùng suốt năm mươi năm qua, ánh
mắt đầy băn khoăn, “Cái này để làm gì thế nhỉ?” Bà không còn quan tâm đến
chuyện dọn dẹp nhà cửa nữa, tóc rụng vương vãi khắp nơi cũng chẳng quét đi. Có
những lần vợ ông không theo kịp lời thoại của một bộ phim truyền hình ngày nào
bà cũng xem. Bà còn quên cả bài hát bà vẫn hay hát mấy chục năm qua, bài hát
bắt đầu bằng câu, “Nếu ai hỏi tình yêu là gì...” Cũng có lúc, vợ ông dường như
không nhớ nổi ông là ai. Có khi thậm chí quên cả chính mình.
Nhưng không phải lúc nào cũng thế.
Vợ ông có thể nhớ một số chi tiết hết sức nhỏ nhặt, như thể
bà giành lại được thứ gì đó từ khối nước đã bốc hơi. Một hôm bà kể lại chuyện
có lần ông bọc ít tiền vào một tờ báo và cài vào khe cửa nhà kho trước khi ông
bỏ nhà ra đi. Vợ ông nói rằng mặc dù khi đó bà không nói gì, nhưng bà rất biết
ơn vì ông đã để lại số tiền đó. Bà bảo nếu không phát hiện ra số tiền gói trong
tờ báo đó thì không biết bà sẽ phải xoay xở thế nào. Một lần khác, vợ ông nhắc
ông phải chụp lại một tấm ảnh mới cho cả nhà. Vì trong bức ảnh gia đình chụp
chung lần trước không có đứa con mà cô con gái thứ của ông bà sinh bên Mỹ.
Phải đến tận bây giờ ông mới đau đớn nhận ra rằng, ông đã
thờ ơ trườc tình trạng lẫn lộn của vợ mình.
Khi những cơn đau đầu khiến vợ ông như ngất lịm đi, phải
quấn miếng vải quanh đầu cho đỡ đau, ông vẫn nghĩ rằng bà đang ngủ. Ông ước gì
bà đừng có bạ đâu nằm đấy ngủ. Khi vợ ông đang loạng choạng, loay hoay mãi
không mở được cửa, ông thậm chí còn to tiếng bảo bà phải mở mắt ra mà nhìn xem
mình đi đâu chứ. Chưa bao giờ nghĩ tới việc phải chăm sóc vợ, ông không thể
hiểu được rằng ý thức về thời gian của vợ ông đang ngày càng trở nên hỗn độn.
Khi vợ ông quấy cám đổ vào cái máng trong chuồng lợn trống trơn rồi ngồi xuống
bên cạnh gọi tên con lợn mà ông đã nuôi từ hồi xưa và lẩm bẩm, “Lần này mày
phải đẻ ba con đấy nhé, đừng có đẻ một con đấy... được thế thì mày ngoan lắm,”
ông chỉ nghĩ vợ mình đang đùa vui vớ vẩn. Cách đây rất lâu rồi, con lợn đó đã
đẻ một lứa ba con. Vợ ông đã bán lũ lợn con đi để mua cho Hyong-chol một chiếc
xe đạp.
“Bà ở trong đó à? Tôi về rồi đây!” Ông gọi to về phía ngôi
nhà trống rồi lắng tai nghe.
Ông mong chờ tiếng đáp trả đầy hoan hỉ của người vợ, “Ông về
rồi đấy à!” nhưng ngôi nhà trống vẫn hoàn toàn im lặng. Bất cứ khi nào trở về
nhà, chỉ cần ông gọi, “Tôi về rồi đây” là ngay lập tức vợ ông sẽ thò đầu ra từ
đâu đó trong ngôi nhà này.
Vợ ông không ngừng chì chiết ông. “Sao ông không bỏ rượu đi?
Chẳng có tôi ông vẫn sống được, vậy mà không có rượu là ông không sống nổi hay
sao? Mấy đứa con lần nào gọi điện về cho tôi cũng rất lo lắng chuyện ông nghiện
ngập rượu chè, thế mà sao ông vẫn không bỏ được cái thói ấy đi chứ!” Vợ ông vừa
đay nghiến ông vừa giúi vào tay ông cốc nước lá vừng đun với mấy quả nho khô
Nhật Bản. “Nếu ông mà còn say rượu rồi vác cái thân tàn về một lần nữa là tôi sẽ
bỏ ông đi đấy… Bác sĩ ở bệnh viện chả nói rồi còn gì, rượu là thứ tối kỵ với
ông. Nếu ông không còn muốn thấy cuộc đời đẹp đẽ này nữa thì