
0.000 uôn mỗi
tháng suốt thời gian qua. Ông vô cùng ngạc nhiên trước người vợ của mình.
Cô Hong Tea-hee nói với ông rằng bọn trẻ còn trông ngóng cô
Park hơn cả bản thân cô. Cô kể với ông về cậu bé tên là Kyun, vợ ông đã thực sự
trở thành mẹ của thằng bé, thế nên Kyun buồn lắm khi vợ ông đột nhiên không đến
trại trẻ mồ côi nữa. Thằng bé bị bỏ rơi trước trại trẻ mồ côi khi chưa đầy sáu
tháng, ngay đến cái tên cũng không có, chính vợ ông đã đặt tên cho thằng bé là
Kyun.
“Cô bảo bà ấy đặt tên cho nó là Kyun ư?”
“Vâng, Kyun ạ.”
Hong Tea-hee kể sang năm Kyun sẽ vào cấp hai. Vợ ông đã hứa
rằng đến ngày đó sẽ mua cặp sách và đồng phục cho nó. Kyun. Một nỗi ớn lạnh
tràn ngập lòng ông. Ông yên lặng nghe câu chuyện của cô Hong Tea-hee. Ông không
tin nổi vợ ông đã thường xuyên lui tới trại trẻ mồ côi của khu Namsan hơn chục
năm nay mà ông không hề hay biết. Ông băn khoăn chẳng biết người vợ mất tích của
mình có phải chính là người phụ nữ mà cô Hong Tea-hee đang nói đến hay không.
Bà ấy đã tới Ngôi nhà Hy vọng từ khi nào? Sao bà ấy không hề nói gì với ông?
Ông nhìn chằm chằm vào tấm ảnh người vợ trên mẩu tin quảng cáo rồi lặng lẽ đi
vào trong phòng. Ông lấy cuốn album để tận trong góc ngăn kéo, rút ra một tấm
ảnh của vợ mình. Đó là tấm ảnh vợ ông chụp cùng cô con gái khi đứng trên con đê
ngoài biển, hai mẹ con giữ chặt tà áo bay phần phật trong gió. Ông đưa tấm ảnh
cho cô Hong Tea-hee xem. “Có đúng là người cô đang nói đến đây không?”
“Trời ơi! Đúng là cô Park rồi!” Cô Hong Tea-hee reo lên mừng
rỡ như thể gặp được chính vợ ông vậy. Dường như vợ ông trong tấm ảnh, cau mày
lại vì nắng, đang nhìn ông.
“Cô nói đã hứa sẽ đọc sách cho bà ấy, chuyện đó là thế nào?”
“Cô Park đã tự nguyện gánh vác mọi việc khó khăn ở Ngôi nhà
Hy vọng. Cô đặc biệt thích tắm gội cho bọn trẻ. Cô ấy chịu khó lắm, cứ lần nào
cô ấy tới thăm là cả trại mồ côi sáng sủa hẳn lên. Khi cháu hỏi cháu có thể làm
gì để cảm ơn cô thì cô ấy nói mọi người không cần phải làm gì cả. Thế nhưng một
hôm, cô ấy cầm một quyển sách đến bảo cháu rằng mỗi lần cô tới cháu hãy dành
một tiếng đồng hồ đọc cho cô nghe. Cô ấy bảo đó là quyển sách cô ấy rất thích,
nhưng do mắt ngày càng kém nên cô ấy không đọc được.”
Ông im lặng.
“Là quyển sách này đây.”
Ông nhìn quyển sách mà cô Hong Tea-hee lấy từ trong cặp ra.
Cuốn sách của con gái ông.
“Tác giả của cuốn sách này sinh ra ở vùng này. Cháu nghe nói
cô ấy từng học cấp một và cấp hai ở đây. Cháu nghĩ vì thế mà cô nhà mình rất
thích nữ tác giả ấy. Cuốn sách gần đây nhất cháu đọc cho cô Park cũng là của
tác giả này.”
Ông cầm lấy cuốn sách do chính cô con gái mình viết. Quyển
sách có nhan đề Hoàn thiên tình yêu. Thế là vợ ông đã rất muốn đọc
tiểu thuyết của cô con gái. Vợ ông chưa bao giờ nói với ông về chuyện đó. Ông
thậm chí không lúc nào nghĩ tới việc đọc sách của con gái cho vợ mình nghe.
Liệu có ai khác trong gia đình biết chuyện vợ ông không biết đọc không? Khi ông
phát hiện ra vợ ông không biết đọc, bà trông rất tổn thương, như thể ông vừa
xúc phạm bà vậy. Vợ ông luôn cho rằng mọi việc ông từng gây ra đều là do ông
coi thường bà vì bà không biết chữ - bỏ nhà đi hồi trẻ, to tiếng mắng nhiếc bà
nhiều lần, trả lời bà một cách thô lỗ, “Bà muốn biết làm gì chứ?” Đó không phải
lý do ông làm những việc đó, nhưng ông càng phủ nhận thì vợ ông lại càng quả
quyết đó là sự thực. Giờ đây ông tự hỏi không biết thực ra mình có coi thường
bà không, một cách vô thức, như bà vẫn khăng khăng khẳng định. Ông hoàn toàn
không ngờ rằng một người lạ đang đọc sách của con gái ông cho vợ ông nghe. Vợ
ông hẳn đã phải cố gắng bao nhiêu mới giấu được cô gái này chuyện mình không
biết đọc. Khao khát đọc cuốn tiểu thuyết của con gái mình, nhưng vợ ông không
thể nói với cô gái này rằng nữ tác giả chính là con gái mình, mà lại nói do mắt
mình kém nên mới đề nghị cô ấy đọc to lên cho bà nghe. Mắt ông cay xè. Vợ ông
đã phải kiềm chế bao nhiêu để không khoe về con gái mình với cô gái này?”
“Chà, bà ấy tồi thật đấy!”
“Sao ạ?” Cô Hong Tea-hee tròn mắt ngạc nhiên nhìn ông.
Nếu đã muốn đọc đến thế thì đáng lẽ bà ấy phải bảo tôi
đọc cho mà nghe chứ? Ông xoa xoa hai bàn tay lên khuôn mặt đã chai
sạn. Nếu vợ ông nhờ ông đọc cuốn sách đó thì ông có đọc cho bà nghe không?
Trước khi vợ ông bị lạc, dường như ông cứ sống thế mà chẳng nhớ gì tới vợ mình.
Còn những lúc ông nghĩ đến bà thì chỉ là khi ông yêu cầu bà làm việc gì đó hoặc
đổ lỗi hoặc phớt lờ bà mà thôi. Thói quen quả là thứ đáng sợ. Ông thường ăn nói
rất nhã nhặn với người khác, nhưng khi nói với vợ mình thì lời lẽ của ông lại
trở nên nặng nề. Đôi khi ông còn chửi rủa vợ. Ông hành động cứ như thể có quy
định rằng ông không được ăn nói lịch sự với vợ mình. Ông đã làm như thế đấy.
“Tôi về đây rồi,” ông cứ lẩm bẩm với ngôi nhà vắng, sau khi
cô Hong Tea-hee đã ra về.
Tất cả những gì ông muốn trong đời là rời khỏi ngôi nhà này
- từ khi ông còn trẻ, sau khi đã lập gia đình, và thậm chí sau khi đã có con.
Cứ nghĩ đến việc mình sinh ra ở ngôi làng n