
sư phụ so với nàng rộng hơn, cánh tay cũng rắn chắc hơn, lại cao hơn nàng rất nhiều…… Hừ, nàng như
thế này mà bảo cao? Nàng còn phải ngẩng đầu nhìn sư phụ đâu, nàng luôn
thù dai, bí đao lùn nếu thực sự dũng khí quăng một bức nam phẫn nữ trang lại đây, nàng phải đi in thêm mấy trăm bức, mỗi ngày phát cho dân chúng ở kinh sư xem.
Sư phụ một thân áo dài màu tím
sẫm, cùng màu của ngoại bào nàng đang mặc rất xứng đôi. Kỳ thật, sư phụ
khí chất sáng trong, nho nhã, quá nhiều quý khí hoàng tộc, cùng cha nàng giống nhau thích hợp mặc bạch bào phiêu phiêu (đồ trắng bay bay), cố
tình, từ sau khi sư phụ phá hiện nàng muốn trở thành Trưởng Tôn Lệ thứ
hai, hắn bắt đầu đổi sang mặc y bào màu tối, cho đến bây giờ.
Hơi thở ấm áp thuộc loại của
riêng Trưởng Tôn Lệ, nhợt nhạt truyền đến, làm cho hai gò má nàng sinh
choáng váng, không còn bộ dáng của một tiểu bá vương.
Nàng vụng trộm cười, quyết định cho dù cả đêm đứng bên ngoài nói chuyện cũng không sao.
Mọi người phát huy trí tưởng tượng a, màn này còn chưa hết đâu. Cơ mà đừng mơ mộng nhiều quá kẻo thất vọng nặng nề =)).
“Ngươi xem hiểu sao?” Trưởng Tôn Lệ thanh âm thủy chung ấm áp.
Nàng lật một tờ lại một tờ, thẳng thắn cười nói:
“Chưa thấy qua loại chữ này,
nhưng cùng văn tự tiểu sở quốc có chút tương đồng, lại có hình vẽ, có
thể đoán được phần nào, nếu muốn dịch chính xác từng chữ, chỉ sợ tốn vài năm công phu. Sư phụ, ngươi biết đại khái nội dung bên trong là cái gì
không?”
“Nghe nói đây là phong tục của
tiếu quốc ở rất xa phía nam, lão Thái Phó tìm mười mấy năm cũng không
thấy, ta rốt cục tìm được trong Thiên Vân tự.”
Cha tìm làm cái gì? Nàng đầy
bụng nghi hoặc, lật qua một tờ lại một tờ, đột nhiên lật đến một trang,
còn chưa thấy chứ, trước hết thấy hé ra tranh vẽ.
Tay nàng run lên run lên, muốn buông quyển sách xuống, nào biết, có một đôi tay nam nhân nhanh chóng chế trụ nàng.
Nguyên lai sư phụ không phải thay nàng sưởi ấm, là muốn ép nàng xem thư.
Nàng một trận hỏa đại, mắng:
“Sư phụ, ngươi buông!”
“Cần Chi! Ngươi tiếp tục xem!”
“Ta không cần!” Nàng dùng sức
muốn bỏ ra hắn, lại phát hiện sư phụ đã sớm đề phòng chuyện đó, hoàn
toàn chế trụ giãy dụa của nànng.
“Cần Chi!” Thanh âm có chút nghiêm khắc. “Ngươi muốn cả đời đều sợ những hình nhân đó sao?”
“Hiện tại cũng không có chúng ở đây!” Nàng rất muốn bạo đi.
“Ngươi cũng không phải tiểu hài tử, hẳn là hiểu được mục đích Thái Hậu lấy hình nhân dọa ngươi. Ngươi muốn bị nàng dọa sao?”
Nàng rất tức giận, nhưng là biết sư phụ nói không sai. Nàng mân miệng, ám thanh nguyền rủa Thái Hậu, nén giận nói:
“Được, ta tiếp tục xem!” Dù sao búp bê cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, có cái gì phải sợ?
Trong lòng nàng là biết sư phụ
vì tốt cho nàng, muốn chặt đứt nỗi sợ hãi của nàng đối với búp bê, nếu
ngày nào đó nàng cũng ngất xỉu như vậy, ngự y chắc chắn sẽ phát hiện
nàng là nữ tử, nhưng nàng vẫn có chút oán sư phụ!
Nàng càng oán Thái Hậu, rõ ràng
nàng cùng Thái Hậu không lien quan gì, lại cố tình muốn nhằm vào nàng,
làm sao a! Nàng lại không chen vào hậu cung!
Nàng liên tục thở sâu, ánh mắt nhìn loạn một hồi, cuối cùng dừng trên trang sách, thử đọc mấy thông tin về búp bê.
Búp bê trong mộ thất, hình ảnh là trọng điểm, nhưng văn tự không hiểu lắm, nàng chỉ có thể hiểu được đại khái.
Qua một lúc, nàng nhếch miệng, nói:
“Ta xem xong rồi, sư phụ ngươi có thể buông.”
Trưởng Tôn Lệ cũng không có buông ra, thẳng nói:
“Những hình nhân này sẽ không hại người, cũng sẽ không tìm đến ngươi, đó chỉ là vật để chôn cùng mà thôi.”
“…… Ta biết a, như thế nào không biết đâu! Sư phụ, ngươi sợ hãi nhất cái gì?” Lần khác đem thứ hắn sợ
nhất đến dọa, nhìn hắn có thể sợ tới mức hồn phi phách tán hay không.
“Ta sợ nhất, đó là ngươi gặp chuyện không may, ngươi không phải đã sớm biết sao?”
Lời nói buồn nôn như vậy mười
năm cũng khó nghe được một lần…… Nàng lung tung lau đi nước mắt. Sư phụ
cũng sẽ chỉ ở những thời điểm này nói mấy câu buồn nôn, làm cho nàng
không thể không nghe lời! Nàng não thanh nói:
“Quyển sách này ngươi làm sao tìm được?”
“Hôm nay, ngay tại Thiên Vân tự. Vài năm trước, trong tự có một người dị quốc đến quy y, ngôn ngữ không
thông, hắn khi quy y vật ngoài thân đều không cần, Thiên Vân tự liền đem tất cả đến tiệm cầm đồ.”
“Sư phụ tìm thật lâu?”
“Lão Thái Phó cũng tìm thật lâu, đáng tiếc thủy chung không tìm được.”
Nàng cúi hạ ánh mắt, lẩm bẩm nói:
“Trên đó nói, búp bê có thể cùng người chết xuống dưới địa phủ âm u, rất giống cha đã nói.”
“Trên đó cũng viết, búp bê không phải người, cũng không có linh hồn, bất quá là sinh giả tâm ý nhắn đến
trên búp bê mà thôi, đây là phong tục chôn cùng ở quốc gia đó, đã qua
nhiều năm, không có gì đáng sợ. Không có quỷ, cũng không có búp bê đến
mang hồn phách của ngươi đi, tất cả đều là ngươi tự miên man suy nghĩ.”
Nói tới nói lui, cũng không có
người chứng thực a! Nếu làm không tốt, búp bê vẫn là sẽ biến thành
người, trong lòng nàng nghĩ như vậy, miệng lại nói: “Ta hiểu được…… Ta
sẽ không sợ hãi.”
Nam nhân phía sau c