
hắn.
“Ân?” Trưởng Tôn Lệ mỉm cười.
Nàng cười liếc mắt, khoái trá lại mở quạt ra quạt.
“Sư phụ, ta nói, ở Thiên triều, ngươi xem như là rất cao rồi.”
“Nam tử của Hoàng tộc, luôn có chút cao.” Vừa vặn cao hơn nàng nữa cái đầu.
“Cao tốt lắm…… Sư phụ sẽ chê ta cao sao?”
Hắn sửng sốt, khó được cười to, thấy nàng còn phi thường chờ đợi đáp án, liền ôn nhu nói:
“Tự nhiên không chê ngươi cao.”
“Vậy lúc phẫn nữ trang, cũng không ghét bỏ?”
“Sẽ không.”
Hắn đáp rất kiên quyết, cũng
không che lấp, làm cho nàng vừa lòng nở nụ cười. “Ta đã nói, sư phụ
không giống những người khác, Triệu Tử Minh nhưng lại nói ta cao không
giống nữ nhân!”
“Triệu Tử Minh?” Trưởng Tôn Lệ
con ngươi đen xẹt qua một tia dị sắc, nhưng vẫn là ôn thanh cười nói:
“Con Triệu Thái Phó, đã muốn định hôn sự.” Kia hai chữ hôn sự “vô tình”
nhấn mạnh.
“Đúng vậy, đáng thương hắn bị
lão cha chỉnh ác, thú một nữ tử chưa từng gặp mặt.” Bàng Hà nghĩ đến
liền nhịn không được ha ha cười.
Trưởng Tôn Lệ nhìn chằm chằm thần sắc của nàng, ngoài miệng đáp:
“Nam nữ kết hôn, phần lớn chưa từng gặp mặt, triệu Thái Phó cũng không phải là chỉnh ác.”
“Ta sẽ không thích như vậy.”
Nàng không cho là đúng nói: “Giả như cha ta cường áp ta gả cho nam nhân
chưa thấy qua mặt, ta trước hết đi đánh vào đầu người nọ.”
Trưởng Tôn Lệ gõ đầu nàng một chút, khóe miệng ẩn ẩn ý cười. “Ta đây nên may mắn ngươi chưa từng muốn đánh vào đầu ta?”
Bàng Hà nghe vậy, mặt đỏ lên, nói thầm nói:
“Sư phụ cùng ta quen biết đã hơn mười năm, ta nào dám ra tay đánh ngươi? Hơn nữa, ngươi rõ ràng là sư
phụ ta, lại chỉ dạy một ít công phu cơ bản, ta đấu với ngươi mười chiêu
còn không được, còn dám đánh ngươi sao?” Vài năm nay, vài ngày trong
tháng, nàng luôn sẽ mang theo bầu rượu, trèo tường cùng sư phụ nói
chuyện phiếm, tựa như hiện tại.
Chính là, năm nay đã đến ngày
nắng gắt, cùng sư phụ tâm sự ban đêm cũng là có thể đếm được trên đầu
ngón tay. Mỗi khi trèo tường luôn không thấy bóng người, có khi gặp thị
vệ vương phủ đã sớm quen mặt quốc cữu hay trèo tường này hỏi rõ ràng,
đáp án không phải còn chưa hồi vương phủ, chính là còn tại trong thư
phòng cùng thân tín ở mật đàm cái gì.
Nàng đành phải một người xướng khúc “Độc thủ không khuê” đến bình minh.
“Hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, sư
phụ, chúng ta đêm nay liền tán gẫu cho tới hừng đông đi!” Nàng hưng trí
ngẩng cao đầu, mỗi lần nàng gặp sư phhuj thì tâm tình luôn phi thường
khoái trá. Hừ, Triệu Tử Minh bọn họ có thể trong nháy mắt đổi nữ nhân,
nàng liền dám đảm bảo nàng sẽ không thay sư phụ a! Nàng một khi thích
ai, chính là giờ khắc đều thích, mười năm cũng không thay đổi.
Trưởng Tôn Lệ đang có ý này, ôn nhu nói:
“Tốt.”
“Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong tán gẫu.”
Trưởng Tôn Lệ giữ chặt nàng, mỉm cười:
“Bên ngoài tán gẫu cũng tốt lắm. Ngươi sợ lạnh sao?”
Bàng Hà cảm thấy khác thường, trực giác nhìn về phía nhà gỗ nhỏ còn chưa đốt đèn kia. Bên trong có cái gì?
Nàng nheo mắt phượng trầm tư.
Muốn vào trong, rất muốn! Nàng sẽ không tin sư phụ sợ cùng nàng một chỗ, chắc chắn là trong phòng có cái gì đang chờ nàng.
Nàng cố ý nói:
“Đúng vậy, rất lạnh. Sư phụ chúng ta vẫn là đi vào……”
Hắn vẫn là không có buông ra tay nàng. Hắn tự trong lòng lấy ra một quyển sách nhỏ* đưa vào, ở trên là
văn tự dị quốc. (nguyên văn là quyển vở bỏ túi ‘__’)
Bàng Hà trực giác tiếp nhận, nghi hoặc nói: “Đây là……”
“Đây là phong tục chế độ tiểu quốc phương xa.” Trưởng Tôn Lệ mỉm cười nói.
“Ở phiên thư phòng ta không thấy quá a……” Nàng có điểm nghi hoặc. Thiên triều uy danh tứ phương, nhiều
năm phái người thu thập văn sách của các tiểu quốc khắp nơi, lại dịch ra thành văn tự ở Thiên triều, có thể truyền tới dân gian, cũng có thể chỉ lưu hành trong cung, nhưng trước mắt chỉ có tiểu thuyết là được người
trong cung yêu thích, loại quy chế pháp luật này bình thường kết quả là
sau khi tốn công dịch, lại đem gác xó.
Bởi vì, bình thường chỉ có đặc
phái viên các quốc gia mang quy chế pháp luật ở Thiên triều về mô phỏng, không có đạo lý Thiên triều đi học tập một ít chế độ ở các tiểu quốc,
loại bản dịch này đều giao cho một ít quan viên nhỏ trong phiên thư
phòng…… tỷ như nàng a.
“Di, đây là quốc gia nào, văn tự này lại không giống mấy tiểu sở quốc lân cận……” Bỗng dưng, nàng ngừng suy nghĩ.
Nàng chậm rãi nhìn xuống, thấy một đôi tay nam nhân đang từ phía sau ôm lấy nàng.
“…… Sư phụ……” Đỏ ửng bay lên
mặt. Tuy rằng nàng đồng ý làm sư nương tương lai của sư phụ, nhưng từ
sau mười hai tuổi, sư phụ sẽ không ôm nàng như vậy. Sư phụ cứng nhắc,
nàng biết, cho nên, nàng tuyệt không để ý, đột nhiên ôm nàng như vậy……
Xèo xèo chi, chiếm được tiện nghi, nàng ở trong long Trưởng Tôn Lệ lộ ra tiếng cười quái dị.
“Như vậy còn lạnh sao?”
Thanh âm nam nhân từ bên tai
truyền đến, nàng có chút e lệ, nhưng sau đó vẫn là khụ một tiếng: “Còn
có chút lạnh, sư phụ cũng biết Cần Chi thân thể đơn bạc thôi……” Xèo xèo
chi. Chiếm thêm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, đôi tay nam nhân kia hơi hơi ôm chặt lại.
Vai