
ực phục phịch nói:
“Sanh nhi nhìn không ra sao? Trương Tam kia, bất quá là một tên không học vấn không nghề nghiệp.”
Tiểu Hoàng Thượng y một tiếng. “Ngươi chẳng phải cũng không học vấn không nghề nghiệp sao? Như thế nào kém nhiều như vậy?”
Bàng Hà liếc hắn một cái, ghét nói:
“Lấy ta ra so với hắn? Ngươi
không phải là quá hạ thấp ta đi? Ta tuy là không học vấn không nghề
nghiệp, nhưng là sẽ không đi đánh bạc thua đến bán nữ nhi a!”
“……” Ngươi không phải sẽ không,
mà căn bản là không thể đi? Tiểu hoàng đế trong lòng thầm nghĩ. Hắn lại
thở dài: “Cậu, ngươi người này, rõ ràng là làm chuyện tốt, như thế nào
để người ta truyền thành như vậy……”
Bàng Hà phát ra thanh âm cười kê kê quái dị:
“Sanh nhi, nếu ta là người tốt, mau phát cái kim bài miễn tử cho ta.”
Tiếng cười kia, thật khó nghe, vì sao hoàng thúc lại thích chứ? Tiểu hoàng đế lại thở dài:
“Chúng ta hiện tại là cậu cháu, cũng không phải quân thần, kim bài miễn tử cái gì.”
Bàng Hà lén phi một tiếng mắng hắn keo kiệt. Nàng nhìn ra cửa sổ, nói:
“Cha ta a, là thiên hạ thánh
nho, ta là đứa nhỏ của lão nhân gia hắn, nghe nói hắn từng đối với một
gã ác bá nói đến ba ngày ba đêm, nói đến gã ác bá làm xằng làm bậy kia
sửa đổi, không những buông xuống dao mổ, còn vì dân chúng trừ bỏ tam
hại, Bàng Hà không có bản sự đó, bất quá ngẫu nhiên bắt chước lão cha
một chút, cảm giác kia cũng không tệ lắm, khó trách lão nhân gia hắn mưu cầu danh lợi làm thánh nho.” Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí tràn ngập
hư vinh.
Tiểu hoàng đế không nói gì. Lão
Thái Phó ở dưới, không biết có thể hay không thật tiếc nuối khi còn sống không có giáo huấn Bàng Hà ba ngày ba đêm?
“Di!” Bàng Hà tức giận, trừng mắt nhìn hai cỗ kiệu trên đường.
Tiểu hoàng đế đi theo nhìn
xuống, chỉ thấy một cỗ kiệu là Cung vương phủ, một là phủ Tướng gia, vừa vặn đi vào một chỗ, đường phố nhỏ như vậy, làm sao chứa được hai cỗ
kiệu đồng thời đi qua?
Bàng Hà nhướn lên mắt phượng, lạnh lùng nhìn cỗ kiệu phủ Tướng gia dừng lại.
Một nữ tử tuổi thanh xuân che
mặt từ trong kiệu bước ra, hướng tới cỗ kiệu Cung vương phủ chỉnh đốn
trang phục, rồi sau đó, bên trong cỗ kiệu Cung vương phủ cũng đi ra một
người, đúng là Trưởng Tôn Lệ mặc trường bào.
“Trăm nghe không bằng một thấy.
Thường nghe thấy Cung thân vương Trưởng Tôn Lệ trời sinh ôn hoà hiền
hậu, tướng mạo đoan chính, ngọc thụ lâm phong, phong thái tiêu sái, là
Thiên Tinh chuyển thế làm trụ cột Thiên triều, hôm nay vừa thấy, quả
nhiên danh bất hư truyền.”
“Chỗ nào trong lời nói, là mọi
người quá khen rồi. Tướng gia thiên kim nhàn thục tên truyền khắp Thiên
triều, hôm nay vừa thấy quả nhiên làm bổn vương kinh diễm, xin hỏi tiểu
thư muốn đến chỗ nào?”
“Thiếp thân đang muốn đi Thiên Vân tự dâng hương, khẩn cầu có được nhân duyên tốt……”
“Không bằng để bổn vương hộ tống tiểu thư đi thôi……”
Tiểu hoàng đế yên lặng thu hồi
ánh mắt, nhìn Bàng Hà tự biên tự diễn: “Cậu, cho dù ngươi có dựa vào
khẩu hình miệng mà nói, cũng tuyệt đối nhìn không thấy lời của hoàng
thúc quay lưng lại đây đi?” (ra là nãy h bạn BH tự sướng =.=”)
“Ân?” Bàng Hà nhướn mi, ngữ khí
lười biếng. “Trong kịch không phải đều là như vậy sao? Mặt mày giao
tiếp, thiên lôi câu động địa hỏa.”
Tiểu hoàng đế miệng vi co rúm, chung quy là nhịn không được nở nụ cười.
Chủ tử hai cỗ kiệu trở lại vào
trong. Cung thân vương cỗ kiệu đầu tiên là ép sát đến ven đường đi, để
cỗ kiệu phủ tướng gia đi qua, rồi mới tiếp tục tiến lên phía trước.
Bàng Hà cũng không quay đầu lại
nói: “Tinh Tinh tự mình hồi phủ. Tiểu cháu ngoại trai, lần sau gặp lại
trong cung.” Nói xong, từ lầu hai nhảy xuống, phe phẩy quạt, bước nhanh
đuổi theo, đi theo bên cạnh cỗ kiệu Cung vương phủ.
“Cần Chi, ngoại bào của ngươi đâu?” Trong kiệu truyền ra thanh âm ấm áp.
“Đã làm mất.” Bàng Hà nhìn chung quanh, chính là không nhìn cỗ kiệu. “Nghe đồn, Cung thân vương Trưởng
Tôn Lệ trời sinh ôn hoà hiền hậu, tướng mạo đoan chính, ngọc thụ lâm
phong, là trụ cột Thiên triều, hôm nay vừa thấy a, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Nàng không đầu không đuôi nói, người trong kiệu nhưng lại cũng có thể đáp rất nhanh:
“Nghe đồn Bàng phủ tiểu mãnh hổ, phẩm tính không hợp, này tính ác liệt, gặp người nhất định trêu cợt một phen, nay thấy, cảm thấy lời đồn cũng có vài phần đáng tin.”
Bàng Hà nghe vậy, nhe răng trợn mắt. “Một khi đã như vậy, chúng ta liền mỗi người đi một ngả đi.”
“Ngươi đi chỗ nào?”
“Ta đi Thiên Vân tự dâng hương tốt lắm.”
Trong kiệu thanh âm có chút kinh ngạc. “Ngươi muốn đi dâng hương?”
“Chuyện xấu làm hơi nhiều nên đi dâng hương thỉnh thần phật phù hộ.” Nàng thuận miệng nói.
Trưởng Tôn Lệ cười nói:
“Ngươi có thể tự mình hiểu lấy
là tốt rồi. Ngươi vào đi, tuy là ngày nắng gắt, nhưng ngươi không có mặc ngoại bào, nếu bị lạnh cũng không tốt, Thiên Vân tự ngay tại ngoại ô,
nếu là cùng đường, liền đi cùng đi.”
Bàng Hà ngẩn ra, mặc dù không
biết Trưởng Tôn Lệ vì sao đi Thiên Vân tự, nhưng nếu có thể cùng sư phụ
đồng hành, kia cũng là rất có lạc thú.
Suy nghĩ, nàng che miệng cười trộm, sau đó ph