
Lệ Minh Vũ và Hòa Vy? Chỉ nghĩ tới
thôi là đã thấy giận. May là lần này có Tô Nhiễm ra mặt, bằng không cổ
phần công ty thuộc về chúng ta cũng không còn."
Bạch Sơ Điệp khẽ thở dài, "Thật ra, Hòa Vy rất dễ đối phó, khó đối phó mới là Lệ Minh
Vũ. Bây giờ nghe nói ngay cả gốc gác của bộ trưởng Hạ, cậu ta cũng muốn
điều tra. Người này không đơn giản là chỉ muốn Hòa Thị. Bạch Lâm, hiện
nay ở công ty chị không có thực quyền, cậu nhất định phải lanh trí một
chút, thu thập thêm nhiều tin tức có lợi. Như vậy, mới tốt cho chị và
cậu. Thời gian này, chị sẽ cố chuyển hết tài sản của chị ra ngoài."
"Chị, chị yên tâm. Chúng ta đã chuẩn bị bao nhiêu năm qua ở nhà họ Hòa, Hòa
Vy nếu muốn tuyệt tình, chúng ta cũng không cần khách khí với nó." Bạch
Lâm nói.
Bạch Sơ Điệp gật đầu, dựa người vào sofa, "Dù không vì
bản thân chị, thì cũng vì Quân Hạo. Con chị mới là trưởng nam của nhà họ Hòa, chị tuyệt đối không thể nhìn con trai mình chịu thiệt."
"Điều đó là đương nhiên. Chúng ta cần phải dọn sạch cản trở cho Quân Hạo. Hơn nữa, Lệ Minh Vũ hiện nay cũng đắc tội với không ít người, kẻ thù của
cậu ta chính là bạn chúng ta, tự nhiên sẽ có người giúp chúng ta." Bạch
Lâm cười nham hiểm.
Bạch Sơ Điệp nâng tách trà uống một hớp,
thong dong lên tiếng: "Hiện nay, người có thể giúp chúng ta nhất không
ngờ lại là Tô Nhiễm. Chị thấy con bé này mới là điểm yếu của Lệ Minh Vũ. Thời gian còn dài, chúng ta cứ chờ xem."
"Tô Nhiễm?" Bạch Lâm nhíu mày, "Nói thế nào nó cũng là chị em với Hòa Vy, chúng ta có thể dùng nó ư?"
"Vậy phải xem dùng như thế nào. Cậu đoán sai rồi, nếu Hòa Vy biết Tô Nhiễm
đã về, lại còn mập mờ với Lệ Minh Vũ thì sẽ ra sao, hở?" Bà ta nhếch
miệng.
Bạch Lâm bỗng hiểu ra.
Ngoài cửa sổ, sấm chớp lướt qua, đôi mắt Bạch Sơ Điệp lại khôi phục về vẻ dịu dàng của mọi ngày. Tô Nhiễm không ngờ Lệ Minh Vũ lại mang cô đến biệt thự Bán Sơn. Mọi thứ ở đây vẫn y chang bốn năm trước, cách bố trí bày biện, nội thất đều không thay đổi. Và hiện tại trong biệt thự vẫn chỉ có một mình cô, không
người làm, cũng không quản gia.
Tối qua, Lệ Minh Vũ chở cô đến
đây rồi đi. Suốt một ngày, cô bị nhốt ở biệt thự, cửa sổ và cửa lớn đều
khóa chặt, cô muốn chạy đi khó vô cùng. Điện thoại di động của cô bị anh lấy đi, điện thoại phòng khách cũng bị anh nóng giận cắt đứt, cách ly
cô với thế giới bên ngoài.
Tô Nhiễm cuộn mình ngồi cạnh cửa sổ
phòng khách, lặng lẽ nhìn mưa rơi như trút nước bên ngoài. Màn mưa bao
phủ toàn bộ thế giới, làm cô không còn thấy rõ cây ngô đồng trên hành
lang. Một chú chim nhỏ run rẩy dầm mưa ướt sũng vỗ cánh trú ngoài cửa
sổ, cô nhìn đến yêu thương. Giờ này phút này, cô mong muốn mình có thể
sưởi ấm cho chú chim này qua tấm kính ngăn cách biết bao nhiêu. Đáng
tiếc, cái gì cô cũng không làm được.
Đột nhiên, hai ánh đèn xe
sáng chói xuất hiện, Tô Nhiễm sửng sốt, cảnh này làm cô nhớ tới quãng
thời gian vừa kết hôn với Lệ Minh Vũ vào bốn năm trước. Đêm mưa, cô cũng lẳng lặng chờ anh về nhà.
Nhưng bốn năm trước là hạnh phúc, còn lúc này đây cô chỉ có bất an và hoảng loạn.
Anh lại tự mình chạy xe về. Xuống xe, ngay cả dù cũng không bật, anh liền
loạng choạng bước đi. Rõ ràng anh đã uống rượu. Tô Nhiễm đờ người, mãi
đến khi cửa phòng khách mở toang, mãi đến khi...Lệ Minh Vũ đi đến.
Chú chim ngoài cửa sổ dường như nhận ra sự bất thường trong phòng, liền vỗ
cánh bay đi ngay. Tô Nhiễm vô cớ cảm thấy cô đơn, lại nghe tiếng đóng
cửa, đôi mắt đen thẳm nhìn chăm chú về bên này, cô mới có phản ứng, im
lặng đi lên lầu.
Khi tỉnh táo, anh vẫn có thể tổn thương cô. Cô không biết, lúc say rượu, anh sẽ còn làm ra chuyện tàn nhẫn đến nhường nào.
Hình dáng cô bỏ chạy đập vào mắt Lệ Minh Vũ, anh nhếch môi, cởi áo khoác ướt sũng mưa vứt lên sofa, rồi cũng chầm chậm bước theo lên lầu, tựa như
con mèo bình tĩnh đang từ tốn xem màn biểu diễn vụng về của chuột.
Tô Nhiễm vô thức quay đầu lại, lúc này sấm chớp cũng vừa lúc cắt ngang màn đêm, cô sợ hãi nhìn phía sau mình.Từng bước đi của anh tiến lên lầu hai hệt như ma quỷ đến từ màn đêm, môi anh cong lên một nụ cười, còn ánh
mắt thì lạnh hơn cả cơn mưa đêm ngoài cửa sổ. Có một kiểu đàn ông rất
hòa hợp với đêm khuya, và Lệ Minh Vũ chính là kiểu đàn ông này.
Trong không khí, mùi rượu nhàn nhạt hòa lẫn vào hương hổ phách thân quen, tạo thành hương thơm cám dỗ khó nói thành lời.
Tô Nhiễm chạy chân không vào hành lang, chỉ tiếc bước chân của người đàn
ông đằng sau rất lớn, một bước chân của anh đã đuổi kịp vài bước của cô. Trong đêm mưa thế này, một người đàn ông say rượu như vậy, dù cho Tô
Nhiễm can đảm hơn cũng sẽ sợ. Cô chạy thẳng một mạch đến căn phòng nằm
cuối hành lang, hoảng sợ mở cửa trốn vào, Lệ Minh Vũ thấy vậy, sải bước
nhanh hơn. Ngay khi Tô Nhiễm định đóng cửa lại, tay anh bỗng chốc chặn
ngang cửa phòng.
"A..." Tô Nhiễm không thể đóng cửa hoảng sợ hét lên. Loáng cái, anh liền hung hãn mở văng cửa phòng. Anh đứng nơi cửa,
đèn từ ngoài hành lang chiếu bóng anh lên thảm trải sàn, to cao cường
tráng như thần linh.
Tô Nhiễm