
ông phủ định lời cô nói,
nhưng câu trả lời của anh lại khiến lòng cô nguội lạnh.
"Vì sao? Vì sao anh phải làm vậy?"
"Đau lòng, hở?" Lệ Minh Vũ nắm chặt tay lái, thần sắc và giọng điệu anh sa sầm hơn.
Tô Nhiễm không để ý tới thần sắc và giọng điệu bất thường của anh, bình
tĩnh nhìn anh, gằn từng chữ: "Nếu Mộ Thừa là cậu anh, anh chắc chắn nắm
rõ sự việc đã từng xảy ra với anh ấy. Dù sum họp gia đình, ít ra anh
cũng phải để Mộ Thừa chuẩn bị tâm lý. Anh ấy là cậu anh, anh cần tôn
trọng chọn lựa của anh ấy mới đúng."
"Tôn trọng chọn lựa của anh ta? Để em gả cho anh ta?" Ánh mắt Lệ Minh Vũ bạo ngược, giẫm mạnh phanh xe, xoay người nhìn cô chằm chằm.
Suýt nữa Tô Nhiễm đã bay ra
ngoài. May mắn cô có đeo đai an toàn, nếu không chắc chắn cô cũng sẽ
nhào về cửa kính, tức giận nhìn anh, "Lệ Minh Vũ, anh đừng chuyện gì
cũng trút xuống tôi được không? Tôi trêu chọc anh?"
Lệ Minh Vũ dán mắt vào cô, rất lâu vẫn không trả lời. Rõ ràng anh không ngờ Tô Nhiễm sẽ cãi nhau ầm ĩ.
Thấy anh không tiếp tục châm chọc, giong điệu của Tô Nhiễm cũng thoáng dịu
lại, thản nhiên lên tiếng: "Hơn nữa, chuyện tôi và Mộ Thừa trước sau
cũng chỉ là chuyện riêng của chúng tôi. Dù anh muốn vì mợ mình mà đòi
lại công bằng, vậy nhờ anh hãy làm rõ sự thật. Thực tế là mợ anh ruồng
bỏ Mộ Thừa trước, bỏ chồng quên con. Anh muốn đòi công bằng, tôi yêu cầu anh dừng lại ngay bây giờ. Tôi không phải người thứ ba."
"Theo
như lời em nói, con người một khi đã sai lầm thì không thể tha thứ? Sao
em biết Quý Hâm Dao không hối hận?" Lệ Minh Vũ dựa người ra vào ghế,
cười nhạt.
"Cô ta là Quý Hâm Dao? Tên nghe rất hay, chỉ tiếc
người này không có mắt." Tô Nhiễm cố đè giọng nói mình nghe như bình
thường, "Con người biết sai, đương nhiên có quyền sửa chữa sai lầm,
nhưng không phải mỗi một tổn thương qua đi đều có thể trở lại như trước. Anh nghĩ rằng Quý Hâm Dao hối hận rồi ư? Nếu cô ta thật lòng hối hận,
vì sao suốt bốn năm dài đằng đẵng, cô ta không tới tìm Mộ Thừa và con?
Mộ Thừa vẫn luôn ở Paris, muốn tìm một người khó lắm ư? Tôi thì lại
thấy, cô ta chẳng qua đã biết thân phận thật của Mộ Thừa thông qua anh.
Cho nên mới biết mà nhớ đến họ."
Lệ Minh Vũ cong môi, ánh mắt lạnh như băng, "Mấy năm không gặp, tôi phát hiện tài ăn nói của em trở nên càng lúc càng tốt."
Hả...
Tô Nhiễm bần thần, người này đang bới móc hay đang khen cô?
"Xem ra việc Quý Hâm Dao về nước làm em chịu đả kích rất lớn." Lệ Minh Vũ
phớt lờ đạo lý của cô, tỉnh bơ nhìn cô rồi lên tiếng: "Nhưng tôi cũng
thông cảm với em. Anh ta dù sao cũng là tình nhân của em, vợ trước trở
về, em muốn xếp ở vị trí nào? Rõ là đáng tiếc, tôi nghĩ đám cưới của em
và Mộ Thừa chẳng còn kịch hay nữa rồi."
Giọng nói anh lộ rõ châm biếm, Tô Nhiễm nghe rất chói tai, nhưng gả cho Mộ Thừa cũng là do cô
nói ra, nên cũng chỉ nhẫn nhịn, bình thản nói, "Mộ Thừa có chọn lựa
riêng của anh ấy, anh quan tâm hơi nhiều rồi."
"Đến lúc này mà
em vẫn bênh vực cho tình nhân của em?" Lệ Minh Vũ bỗng bóp cằm cô, sức
lực vừa phải nhưng cô cảm giác rõ cơn giận của anh, "Muốn gả cho anh ta, kiếp sau cũng đừng nghĩ đến."
Anh hết sức tức giận quan sát cô từ trên xuống dưới.
Tô Nhiễm mặc kệ anh, đẩy tay anh, lạnh nhạt cất giọng: "Được. Cảnh cáo của anh tôi nghe rồi. Bây giờ thế nào, có thể để tôi xuống xe chưa?"
"Quá muộn rồi." Anh nhếch miệng, cúi người gần cô, vòng trọn cô lại lần nữa, giọng anh lạnh tanh hạ xuống bên tai cô, "Đã quên tôi nói gì sao? Khi ở Paris tôi đã nói với em, đừng để tôi lại gặp được em, đừng để tôi có
dịp nhận ra em. Nếu không, tôi sẽ không buông tay."
Trái tim Tô
Nhiễm đập mạnh một tiếng, muốn vùng ra lại bị tay anh nắm chặt lấy, đau
đến cau mày, cô quay đầu nhìn ành, bờ môi cô run rẩy.
"Nghe nói
em mới nhận vài bản thảo mới. Vậy đi, tôi tặng em một ít tư liệu sống
được không?" Giọng điệu trầm thấp hơn, thân hình anh áp về cô, nhìn
nhìn, ánh mắt anh biến hóa.
Tô Nhiễm chỉ cảm thấy nguy hiểm đang ào tới, còn chưa kịp né tránh, môi anh đã cúi sát xuống...
"Ưm..."
#màn che đậy#
Trước đây, không phải anh chưa từng đối xử với cô như vậy. Nhưng lần này, cô
càng sợ anh hơn, dường như anh không chỉ đơn giản là cường hôn cô.
Nụ hôn của Lệ Minh Vũ dần triền miên, anh hôn nhẹ hơn, lưỡi anh quấn lấy
lưỡi cô như đang khiêu vũ. Hương hổ phách dìu dịu mau chóng lấp tràn hơi thở của cô, khiến cô vốn đang phản kháng cũng ngẩn ngơ.
Tô
Nhiễm run rẩy lại khiến một góc nơi trái tim anh rung động. Mùi thơm
thoang thoảng thuộc về cô như nguồn nước dịu dàng, rồi chuyển thành thác lũ không ngừng trào dâng, bất chợt vây trọn tim anh. Nếu bốn năm trước, anh phải kiềm chế, thì bốn năm sau đã không còn bất cứ kiêng dè gì từ
lâu.
Bàn tay anh dùng sức dọa Tô Nhiễm kinh hãi, cúc áo sơmi của cô mở bung, rãnh ngực căng tròn dưới đèn xe mờ tối đầy quyến rũ, phập
phồng theo từng hơi thở gấp gáp của cô, ánh mắt anh càng tối sầm. Bất
thình lình, đầu anh cúi thẳng xuống, vùi vào ngực cô, hơi thở nóng ấm từ môi anh phả ra khiến cô không ngừng run rẩy giãy dụa.
"Lệ M