Ring ring
Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy

Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325205

Bình chọn: 9.5.00/10/520 lượt.

ch nghi với thế giới này; còn nếu tớ chọn “phi

công”, vậy tớ là người hiểu rõ mình đã lớn, nhưng vẫn mang trong mình

trái tim trẻ thơ, theo đuổi lý tưởng song nỗi cô đơn thường xuyên đeo

bám?!

Tiểu Man so đáp án rồi nhìn Thư Lộ, ngạc nhiên nói:

- Sao cậu biết hay vậy?!

- Thì đều là mấy câu phân tích nhân vật trong Hoàng tử bé mà.

- …

- Vậy cậu sẽ chọn ai. – Thư Lộ hỏi.

- Không biết. – Tiểu Man so vai, mặt ra vẻ vô tội: – Tớ đã đọc Hoàng tử bé đâu.

- …

Tối đó về nhà, cả người Thư Lộ mệt rũ, anh già khuyên cô đi ngủ sớm

nhưng sáng mai còn phải thu âm, cô bèn chuyển sang thư phòng sửa bản

thảo.

- Uống đi này. – Anh rót cốc sữa nóng đặt trước mặt cô.

- Em muốn uống cà phê. – Cô day hai bên thái dương.

- Em cố thủ ở đây chi bằng đi ngủ sớm, bằng không sáng mai không dậy được đâu.

- Em sợ làm không xong, anh cứ ngủ trước đi.

Bốn mắt nhìn nhau một hồi, dường như không ai nói nổi ai.

- Em uống sữa là được chứ gì, sắp xong rồi, anh cứ ngủ đi. – Thư Lộ cười trừ.

Gia Tu khẽ bĩu môi rồi bước ra ngoài.

- Đồ trẻ con ngang cành bứa. – Anh nói rất nhỏ, cứ như đang lẩm bẩm một mình.

Buông tiếng thở dài, cô lại tiếp tục đọc bản thảo của mình. Bảo cô ngang, chẳng nhẽ anh lại không?

Thế mà sáng hôm sau, quả nhiên đúng như lời anh già dự đoán, Thư Lộ dậy muộn một tiếng đồng hồ.

- Trời ơi! Sao anh không gọi em.

Cô chạy vọt vào nhà tắm, quáng quàng cầm khăn lau mặt, thậm chí đến nước cũng chẳng buồn nhúng.

- Vừa nãy sao không nghe tiếng đồng hồ báo thức nhỉ, tối qua em đã

hẹn bảy giờ rưỡi rồi cơ mà! Đúng là, bình thường anh cũng dậy tầm này,

sao không gọi em…

Cô ló đầu khỏi nhà tắm, căn phòng im lìm không một bóng người, chỉ

nghe tiếng con lắc đồng hồ loại cổ xưa trong phòng khách, đung đưa điểm

nhịp tích tắc tích tắc.

Lão già chết tiệt, mới đó đã đi rồi!

Chiều đó, mãi một giờ mới thu xong tiết mục, Thư Lộ và Tiểu Man vác

hai bọng mắt thâm quầng xuống căng tin lấy cơm. Món trứng xào cà chua

khoái khẩu của cô đã bị người ta vét sạch, chỉ chừa lại ít cơm thừa canh cặn.

- Tớ muốn ngủ. – Tiểu Man uể oải nói.

- Ờ, tớ cũng thế.

Thư Lộ trệu trạo nhai miếng thịt bò nguội ngắt. Sáng nay cả hai cô bị “đại gia” phòng thu mắng té tát một trận can tội đến trễ.

- Biết thế tớ đã nghe lời ông cụ ở nhà, ngủ sớm đi một tí. – Tiểu Man nói.

- …

Thư Lộ im bặt, bởi anh già cũng nói thế, nhưng cô gàn không chịu

nghe. Cô tức ở chỗ, chỉ vì chuyện đó mà anh già không thèm gọi cô dậy.

- Mà hận nhất là, tối qua cố đấm ăn xôi đọc hết nửa cuốn tiểu thuyết

khủng bố kia rồi mới đi ngủ, thế quái nào đến sáng nay lại quên béng mất tối qua đã đọc những gì… Giời ơi, đúng là mất cả chì lẫn chài.

- Haizzz…

Nhìn Tiểu Man mà Thư Lộ không khỏi thở dài.

Gần đến giờ tan tầm, tự nhiên Thư Lộ muốn tỏ thái độ với anh già, thế là cô quyết định phải muộn mới về. Đồng nghiệp trong văn phòng lẩn

nhanh như trạch theo tiếng chuông tan ca. Thư Lộ nghĩ, tốt thôi, lâu rồi chưa ngồi yên tĩnh một mình.

Tiện thể, cô nhấc bức tượng trên giá sách mà năm ngoái Tâm Nghi tặng

làm quà cưới. Bức tượng khắc hình đôi chim, cả hai đều không có chân.

Nếu không có chân, cô nghĩ, nó sẽ bay mãi, bay mãi, phải chăng cứ bay

cho đến tận cùng cuộc đời?

Thế rồi cô chợt liên tưởng đến Tâm Nghi, chị ấy như loài chim không

chân, miệt mài vút bay, nhẽ nào không thấy mệt? Có lẽ, người như chị ấy

sẽ khó nhận được sự cảm thông của mọi người, nhưng có hề gì, chỉ cần bản thân chị ấy hiểu là được. Thư Lộ không khỏi hâm mộ lòng dũng cảm của

Tâm Nghi, để có được tự do trọn vẹn ắt phải đánh đổi rất nhiều.

Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, Thư Lộ ngẩng đầu thấy Dịch Phi đứng đó.

- Anh chỉ định ghé qua xem thế nào, không ngờ em ở đây thật. – Anh nhoẻn miệng cười.

- À, hôm nay em vướng chút việc nên phải tăng ca. – Cô cũng cười đáp lại.

Anh thong dong bước tới, đảo mắt quanh căn phòng rộng rãi.

- Anh không nghĩ em sẽ làm MC Radio.

- Đến em cũng không ngờ.

- Mà bất ngờ nhất là, A Khoan cũng làm ở đài, cứ tưởng nó chỉ làm vui mấy chương trình phát thanh ở trường, rốt cuộc thằng ranh học vật lý ấy lại chuyển ngành thật.

Thư Lộ bùi ngùi nói:

- Ở đời nhiều việc khó tiên liệu, thế mới nói “thế sự vô thường”.

- Phải. – Anh ngưng một lúc rồi nói: – Em biết không, cái cậu “siêu

nhân con” hồi trước ở ký túc xá với anh đó, bây giờ làm “siêu nhân” thật rồi.

- ?

- Cậu ấy diễn vai “siêu nhân” ở công viên bên Mỹ.

- Thật ạ? – Thư Lộ mở mắt tròn xoe, cố gắng nhớ lại dáng vẻ cậu bạn đó.

- Còn “A Tam” bây giờ đang làm phát triển phần mềm ở Ấn Độ, nó kể, cả người nó bây giờ có cảm giác sặc mùi cà ri.

Thư Lộ bật cười, những chuyện từng trải thời sinh viên như một màn

kịch tái hiện trước mắt, mà tất cả đều sắm một vai trong đó, dù không ai thủ vai chính, và cũng chẳng ai đóng vai phụ.

- Hồi đó, anh ngây thơ nghĩ rằng, có những chuyện sẽ mãi mãi không

thay đổi. – Khuôn mặt Dịch Phi trở nên dịu dàng hơn, dường như đang nhớ

lại quãng dĩ vãng tuơi đẹp: – Nhưng rốt cuộc đã thay đổi cả rồi.

Vì câu nói đó mà hai người sững lại. Vở hài kịch nhẹ nhõm mang tên

học đường mới rồi