Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy

Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325323

Bình chọn: 7.5.00/10/532 lượt.

ran.

Sắp đến kì nghỉ Quốc khánh nên thứ Bảy mọi người vẫn đến cơ quan làm

bù như bình thường. Sáng sớm Thư Lộ đi phỏng vấn một nhà văn, đang tính

xong việc sẽ về nhà luôn thì giai điệu “Hồ thiên nga” vang lên:

- Thư Lộ hả, tớ Tiểu Man đây. – Hình như cô nàng đang rất gấp thì phải.

- Ừ…

- Tớ hẹn người ta ra quán cà phê phỏng vấn, nhưng tớ vướng ít việc, cậu giúp tớ nhé.

Nghe giọng điệu cô ấy thì hình như không có ý hỏi dò, Thư Lộ bấm bụng nghĩ, trong hai người, mình luôn là phía bị động.

- Mấy giờ, ở đâu?

- Nửa tiếng nữa, ở quán cà phê góc rẽ đường Nhạn Đãng và Nam Xương.

- Ừ. – Thư Lộ nhìn đồng hồ đeo tay, nhanh chân chắc vẫn kịp.

Tiểu Man đọc tên người cần phỏng vấn và địa chỉ gặp mặt rồi cúp máy.

Bỏ lại Thư Lộ sửng sốt nhìn điện thoại trong tay, cô ngó đồng hồ rồi

hớt hải chặn một chiếc taxi. Lên xe, cô mới chợt nghĩ, đúng thật không

biết di động mang lại cho con người ta tiện lợi hay là phiền phức nữa.

Đến giờ hẹn, cái vị nhà văn mà Tiểu Man nói chết dấp ở đâu chẳng thấy, thay vào đó, bà bạn cũ bất ngờ ngồi xuống trước mặt cô.

- Tôi tưởng người phỏng vấn là cái cô Tiểu Man kia. – Phan Bỉ Đắc tao nhã ngồi xuống, gọi phục vụ mang một tách Latte

- … Dạ nhưng cô ấy có việc đột suất nên không đến được ạ. – Thư Lộ thảng thốt nhìn bà ta.

- Thế à. – Nữ văn sĩ tháo kinh râm xuống: – Khéo thật, người cô ấy

hẹn cũng có việc đột suất không đến được, nên mới nhờ tôi chuyển lời…

- … – Thư Lộ nhìn bà ta mà á khẩu luôn.

- Thì tôi sống gần đây mà. – Bà ấy giải thích.

- ….

- Nói vậy, dù sao cũng đến rồi, hay ghé nhà tôi ngồi chơi nhé.

- Dạ…

Chưa kịp trả lời thì nữ văn sĩ đã lôi tuột cô ra ngoài. Thư Lộ chỉ

kịp ngoảnh đầu, thấy cậu phục vụ mặt mũi non choẹt với khay đĩa xiêu

xiêu vẹo vẹo trên tay đang ngó dáo dác khắp nơi bằng vẻ mặt ngơ ngác.

- Cô biết không? – Phan Bỉ Đắc mở cửa mời Thư Lộ vào nhà: – Tôi rất là thích giao lưu với mấy thanh niên trẻ như cô.

- Thế ạ? – Thư Lộ miễn cưỡng trả lời, nếu không nhờ cái vụ “mời mọc”

của bà ấy thì giờ này có khi cô đã ngồi nhà rồi chưa biết chừng.

- Cô uống gì?

- Tuỳ cô ạ. – Tự nhiên cô thấy mình không rảnh hơi để khách sáo với bà ta, bèn ngồi xuống chiếc ghế bên bàn ăn.

- Vậy nước lọc nhé. – Nói rồi Phan Bỉ Đắc liền rót một cốc nước lọc đẩy đến trước mặt cô.

- Cảm… cảm ơn cô ạ. – Thư Lộ cố rặn cười.

- Lâu lắm rồi không gặp, chắc cũng phải nửa năm rồi nhỉ? – Nữ văn sĩ ngồi xuống ghế đối diện Thư Lộ.

- Chắc thế ạ.

- Thực ra tôi rất muốn gặp Tiểu Man một lần cho biết.

- ?

- Tôi từng nghe rất nhiều lời đồn đại về cô ấy và anh Trần, nên cứ tò mò muốn xem cô ấy là người thế nào.

Thư Lộ rất muốn nói, “E rằng lần này lại khiến cô thất vọng rồi”, song rốt cuộc cô đã nhịn được.

- Hình như càng ngày, tiết mục của hai cô càng được nhiều người đón nghe.

- Vâng, bọn cháu cũng mừng ạ. – Thư Lộ buồn thỉu buồn thiu, nhấp ngụm nước nhạt nhẽo.

- Cô Tào, cô đã có bạn trai chưa?

Câu hỏi từ trên trời rơi xuống này khiến Thư Lộ giật nảy mình, toan trả lời thì Phan Bỉ Đắc nói:

- Tôi thấy cô và cháu trai mình khá hợp nhau, nó sẽ thích tuýp người như cô.

Tuýp người như mình? Thư Lộ tự hỏi, mình thuộc tuýp gì ấy nhỉ?

- Tầm trưa nó sẽ đến đó, hay cô gặp nó xem sao, thằng bé rất khá, lại có chí tiến thủ.

Thư Lộ cười khan mấy tiếng, chả rõ vì sao mình lại theo bà ấy tới

đây, cũng chả rõ vì sao tự nhiên bà ấy lại biến thành “bà mai”, cô chỉ

muốn nhanh chóng thoát khỏi cuộc gặp gỡ tiến thoái lưỡng nan này.

- Cháu có chồng rồi ạ.

Phan Bỉ Đắc trợn mắt nhìn cô, không biết là vì ngạc nhiên hay bởi nghi ngờ, sau cùng, bà ấy bèn nhún vai vẻ tiếc nuối:

- Tiếc quá. Thằng cháu tôi ổn lắm đấy, phong độ ngời ngời, lại tận tụy với công việc, ngặt nỗi, miết mà chưa có bạn gái.

- Hình như hồi đại học, nó từng có một cô bạn gái khá gắn bó, sau này chẳng rõ vì sao lại chia tay, nó buồn mất một thời gian dài, hiển

nhiên, nó là người rất nặng tình.

Thư Lộ cứng đờ nét mặt, không buồn đáp lời.

- À phải rồi, hai tháng nữa tôi ra cuốn sách mới. – Nữ văn sĩ bất ngờ đổi chủ đề.

- Thật à, là tiểu thuyết hay tản văn vậy ạ? – Thư Lộ vớ ngay lấy chủ đề mới, chỉ sợ bà ấy lại nhắc tới gã cháu trai kia.

- Bí mật. – Nữ văn sĩ nhoẻn miệng cười vẻ thần bí, rồi tuyệt nhiên không hề nhắc tới cuốn sách mới dù chỉ một chữ.

Thư Lộ có cảm giác mình sắp điên tới nơi rồi, cô không ngừng tự hỏi,

rốt cuộc là cớ làm sao mà mình lại rơi vào cái hoàn cảnh đáng sợ, đầy

khó hiểu này cơ chứ.

Bấy giờ, tiếng chuông cửa bất ngờ khiến Thư Lộ giật nảy mình. Phan Bỉ Đắc vội vã đứng dậy ra mở cửa. Và sau đó, một người mà Thư Lộ không bao giờ ngờ đến bỗng bước vào.

- …

Dịch Phi sững sờ nhìn Thư Lộ. Còn Thư Lộ, cô cũng đang sửng sốt không kém, bèn buột miệng nói:

- Sao lại là anh?

- Hai người biết nhau à? – Phan Bỉ Đắc vỗ Dịch Phi, đoạn nói với Thư Lộ: – Đây là đứa cháu trai mà tôi vừa nói đấy.

Thư Lộ thấy hơi váng vất. Hai người mỉm cười nhìn nhau, hiềm nỗi nụ

cười ấy có phần đắng chát, chắc chẳng ai ngờ họ sẽ hội ngộ trong tình

cảnh này. Rồi cô sực nhớ, bóng người thường thấy ở đầu ngõ, chẳng nhẽ


80s toys - Atari. I still have