
ất sắc, thực sự hiền lành. Dù tình cảm giữa
hai chị em chưa hẳn là thắm thiết, hồi nhỏ thường xuyên cãi cọ chí choé, nhưng được cái hai người luôn quý trọng lẫn nhau. Có lúc cô nghĩ, hay
bởi mình tầm thường quá, nên không được yêu quý như chị, nhưng giờ đây,
cách nghĩ ấy đã dần phai nhạt.
Bởi lẽ… cô len lén nhìn sang anh già, bởi lẽ có một người luôn dành cho cô mọi sự yêu mến.
- Anh biết không? – Buổi tối về nhà, Thư Lộ mới nói: – Hồi đầu năm, lúc em tưởng mình có thai, em đã nghĩ lung lắm.
- Em nghĩ gì. – Anh già mỉm cười cầm tay cô đoạn hỏi.
- Nghĩ mình phải nhìn mặt đứa bé ra sao, nhìn mặt ba mẹ ra sao, nhìn
mặt anh ra sao. – Cô ngừng một lát rồi nói: – Nghĩ hoài mà chẳng ra.
- Thực ra… – Gia Tu vân vê tay cô: – Lúc đó anh cũng hơi ngạc nhiên.
- …
- Nhưng mà sau đó anh lại nghĩ, dù sao nó cũng là con của em và anh, anh tin mình sẽ nuôi được nó trưởng thành nên người.
Nhìn vào đôi mắt dịu dàng của anh mà cô nghẹn ngào nói chẳng nên lời.
- Bởi anh luôn nghĩ, nếu chúng mình có thể sống với nhau thì tốt biết bao..
Ý sâu sa mà lời thốt ra lại ít đến lạ lùng, song tuồng như Thư Lộ đã
hiểu trọn vẹn mọi điều anh nói. Cô kinh ngạc nhận ra, đối với tương lai
của hai người, anh không có một mảy may do dự hay lưỡng lự nào. Kể từ
khoảnh khăc đó, anh đã đặt kỳ vọng vào tương lai.
Nhìn nét mặt nghiêng nghiêng của anh, lòng cô thoáng phân vân. Bởi từ khi mối quan hệ này bắt đầu, cô luôn ở thế bị động, sợ hãi, và cả do
dự. Cô luôn cổ vũ chính mình phải tự tin, khổ nỗi, cô không thể xác định nổi tình yêu mình dành cho người đàn ông này là bao nhiêu, dù họ từng
thế hứa sẽ bên nhau trọn đời trước sự chứng giám của Chúa trời.
Rồi bỗng nhiên cô nhận ra, những gì cô trao anh, so với những gì anh
cho cô, đúng là một trời một vực. Thế mà trước đó, cô cứ tưởng mình và
anh đều bỏ ra một số vốn liếng như nhau.
- Nhưng mà… – Cô nói: – Em có cảm giác mình chưa chuẩn bị tâm lý làm mẹ.
Đốm lửa hy vọng nhỏ nhoi trong mắt Gia Tu dường như lụi tắt theo câu nói ấy. Song anh vẫn vươn bàn tay ấm áp xoa đầu cô:
- Không sao, anh sẽ đợi đến bao giờ em sẵn sàng.
Thư Lộ không dám nhìn anh, bèn ngả vào bờ vai ấy. Cô sợ anh đọc được vẻ sợ hãi trong mắt mình.
Cô sợ mình, một ngày nào đó, sẽ mang thất vọng đến với anh.
[1'> Một cuốn sách của Trương Tiểu Nhàn.
[2'> Nữ chính trong bộ phim Tokyo Love Story.
[3'> Wislawa Szymborska là nhà thơ người Ba Lan đoạt Giải Nobel Văn học năm 1996.
- Mỗi lần chạy xong đoạn quảng cáo thứ ba, tôi lại nhẩm tính, chúng ta đã đi được quá nửa thời gian chương trình.
- Những lúc tâm tình thoải mái, tôi sẽ nghĩ, công việc chẳng mấy sẽ
kết thúc, sau đó tôi sẽ xuống căng tin ăn cơm, nói không chừng hôm nay
sẽ có món sườn heo cốt lết và trứng sốt cà chua mà mình thích; Còn tâm
trạng hơi kém vui, tôi lại nghĩ, thì ra mới đi được một nửa chặng
đường dài, mà thu xong tiết mục, tôi lại phải mò mẫm cả chồng sách trên
bàn, mới có cũ có, để chuẩn bị cho chương trình tuần sau.
- Thế mới nói, cùng một chuyện nhưng ở những thời điểm khác nhau, con người sẽ có những quan điểm và cảm xúc bất đồng. Song cũng đừng buồn,
bởi lẽ, con người ta vốn là vậy.
Thư Lộ đỡ tai nghe, đoạn tiếp lời:
- Mới rồi trong thư Tiểu Man đã hỏi tôi, dạo gần đây đọc được sách gì, về vấn đề này, trước tiên chúng ta hãy hỏi Lạc Lạc.
- Gần đây nhất mình đã đọc “Đồng thoại nước Ý”, ngạc nhiên chưa.
- Một chút. – Thư Lộ ngả người vào lưng ghế, nhìn bạn đồng nghiệp: – Không phải bạn đọc để ru ngủ đấy chứ?
- Dĩ nhiên là không rồi. – Lạc Lạc ra vẻ kì quái: – Mình chỉ muốn ôn lại thời tiểu học mà thôi.
- Thật không đó, hồi lớp hai, trước lúc đi ngủ mình thường đọc quyển đó.
- Thôi được rồi. – Lạc Lạc nói: – Nếu bạn muốn nhấn mạnh “năm lớp hai bạn đã đọc quyển này” thì mình xin được khai “đến tận lớp năm mình mới
đọc nó”.
Hai người nhìn nhau tủm tỉm, như bao cuộc tán gẫu giết thời gian dưới căng tin.
- Vậy gần đây nhất, bạn đã đọc gì? – Lạc Lạc hỏi.
- Kafka bên bờ biển.
- Mình nghĩ, sách của Haruki Murakami cũng là liều thuốc an thần tuyệt vời dành cho một bộ phận các bạn độc giả.
- Đôi khi sách của ông mang tới cho người đọc một cảm giác tĩnh lặng, đều đều, nhưng cũng có lúc sâu sa bí hiểm, nhưng có hề gì, độc giả
thích Haruki Murakami chính bởi họ thích cái bầu không khí mà ông tạo
dựng. – Thư Lộ cười nói.
- Bạn thích chứ?
- Khó nói lắm, chí ít chưa thích bằng Harry Potter. – Thư Lộ nhăn mặt làm trò hề, tỏ ý trêu đùa: – Nhưng mình cho rằng, thông qua những tác
phẩm của mình, Haruki Murakami muốn biểu đạt quan điểm cá nhân hoặc thế
giới mà ông đúc kết được.
- Nhưng cậu có cảm thấy quan điểm của ông nhiều khi khá là cực đoan không?
- Hẳn rồi. Có điều, giống như ông từng nói trong “Thuyền hàng đi Trung Quốc”: “Trung Quốc trong mắt tôi, chỉ là Trung Quốc tồn tại vì tôi”, “Nó cũng là NewYork của tôi, Petersburg của tôi, địa cầu của tôi, vũ trụ của tôi”. Cách nhìn nhận của chúng ta đối với mỗi con người, mỗi một cuốn sách
đơn thuần chỉ là quan điểm của chính chúng ta, rốt cuộc đúng hay sai,
tôi nghĩ