
n khác với chị em, không thể chia sẻ tất cả bí mật, nhất chuyện khiến người ta ngại ngùng như yêu đương.
Nhìn về phía Hạ Hoằng Huân đang trừng
mắt, Mục Nham làm vẻ mặt trêu tức: “Gấp cái gì? Chờ vợ con tôi về xác
nhận thân phận của anh mới có thể cho đi, ai biết anh có phải phần tử
khủng bố hay không.”
Bây giờ thì Hạ Hoằng Huân thật sự nổi
giận rồi, nhìn cô bạn gái nhỏ gần trong gang tấc lại không thể đến gần,
anh hòa hoãn hạ giọng nói: “Có thể Mục Khả Khả không muốn nói cho cậu
biết, ” dừng một chút, anh vô cùng bình tĩnh nói: “Đứng ở trước mặt cậu - đồng chí Hạ Hoằng Huân bây giờ là bạn trai của cô ấy. Đại đội
trưởng, cậu hiểu chưa?”
Nghe vậy, Mục Nham cố nín cười nói: “Làm người giám hộ của Tiểu Mộc Đầu, tôi có quyền lợi yêu cầu cậu báo cáo
hình thức tiến hành quá trình yêu đương bằng văn bản, không được bỏ sót
bất cứ chi tiết nào.”
Kiên nhẫn của đồng chí Giải Phóng Quân
đã bay sạch, anh không khách khí dùng vũ lực với anh họ tương lai để vào cửa, trong miệng vẫn không quên nhắc nhở: “Cô ấy đã qua tuổi pháp luật
cho phép kết hôn, từ đâu lại chạy ra người giám hộ như cậu hả?”
Mục Nham cười sang sảng, lúc xoay người thuận tay vò rối tóc cô em họ nhỏ.
Hạ Hoằng Huân hất tay anh ra, kéo Mục
Khả tim còn đang đập mạnh và loạn nhịp về bên người, cảnh cáo nói:
“Không nên động tay động chân.”
Mục Nham theo thói quen nhíu mày: “Cậu đến đây với tinh thần chống đối tôi đúng không?”
Không để ý tới Mục Nham đang trợn mắt,
Hạ Hoằng Huân ôm Mục Khả đi ra ngoài: “Đừng làm loạn, người tôi mượn đi, tối nay trả lại.”
Không kịp hỏi rõ ràng sao Hạ Hoằng Huân
lại thân quen với anh họ như vậy. Mục Khả giãy khỏi tay anh, vội vàng
nói: “Còn chưa mang giày. . . . . .”
Lúc này, người bạn nhỏ Mục Đồng bị mọi
người vứt bỏ, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, từ trên thảm bò dậy, lảo đà lảo đảo đi tới, nhìn thấy Hạ Hoằng Huân thì toét miệng nhỏ cười khanh
khách, vui mừng chạy qua, vươn hai cánh tay nhỏ béo mập kêu: “Ba! Ba!”
Hạ Hoằng Huân rất thích Đồng Đồng, thấy
thằng bé mặc áo T shirt còn lộ cả da bụng nhỏ đã chạy tới, anh cong môi cười. Buông Mục Khả ra, ngồi xổm xuống ôm lấy thằng bé, lấy khuôn mặt
thô ráp cọ vào gương mặt non nớt của Đồng Đồng, dùng giọng nói cực kỳ
dịu dàng nói: “Đồng Đồng, về sau không thể gọi ba ba, phải đổi thành chú út.” Vừa nói vừa cười nhìn Mục Khả.
Thằng bé cái hiểu cái không nhìn anh, suy nghĩ cái gì, sau đó tiếp tục gọi giòn giã: “Ba ba!”
“Trừ ba ba, con không thể gọi cái khác sao?” Mục Nham day huyệt thái dương, vỗ nhẹ lên đầu Mục Đồng coi như trừng phạt.
Đồng Đồng không thèm để ý tới bất mãn
của cha, thằng bé ném món đồ chơi trong tay, cười hắc hắc chui vào trong lòng Hạ Hoằng Huân, còn hôn một cái vang dội lên mặt ai đó. Nhìn ra
được, thằng nhóc rất thích vị ba ba giả này
Mục Nham khổ não: “Thằng nhóc này có phải con ruột tôi không vậy.”
Mục Khả không nhịn được cười: “Cẩn thận chị dâu nghe sẽ cho anh quỳ lên tấm ván giặt quần áo.”
Mục Nham ha ha cười, nhìn đồng hồ, ôm
lấy Mục Đồng từ trong tay Hạ Hoằng Huân: “Hai người nên làm gì thì làm
đi. Hội triển lãm gần kết thúc rồi, tôi phải đi đón bà xã. Con trai à,
ba phải bảo vệ mẹ thật tốt, đầu năm nay cái khác không có nhưng sói háo
sắc rất nhiều . . . . . . Con xem, cô nhỏ của con bị sói xám lớn ngậm
trong mồm tha đi rồi. . . . . .” Lời còn chưa dứt, người đã cầm chìa
khóa xe ra cửa.
Khi chỉ còn lại hai người bọn họ trong
phòng, Mục Khả có chút căng thẳng. Hạ Hoằng Huân không biết rằng tâm
tình của cô bây giờ có chút phức tạp, vừa muốn gặp anh lại sợ gặp. Đây
là biến hóa tâm lý trong lòng Mục Khả vào thời điểm đặc biệt này, có
quan hệ mật thiết với mẹ cô, cùng thân phận của Hạ Hoằng Huân.
Hạ Hoằng Huân vươn tay cầm tay cô, “Không nhận ra? Căng thẳng như vậy làm gì?”
“Anh và anh họ em. . . . . .” Hạ Hoằng
Huân quen Mục Nham nằm ngoài dự đoán, nhưng mà nhắc tới vấn đề này lúc
này chỉ bởi vì cô không tìm được đề tài nào tốt hơn.
“Chúng tôi đã sớm quen biết.” Hiển
nhiên, Hạ Hoằng Huân không có tâm tình giải thích những thứ râu ria này, anh nói: “Ra ngoài đi dạo.”
Mục Khả theo Hạ Hoằng Huân ra cửa, đi ra khỏi chung cư, ngồi lên xe việt dã của anh. Cô không hỏi đi đâu, cũng
không muốn hỏi, chỉ yên tĩnh ngồi đó.
Kỹ thuật lái xe của Hạ Hoằng Huân rất tốt, tốc độ xe mặc dù nhanh, nhưng rất ổn định.
Hơn mười phút sau, xe dừng lại bên bờ
sông, Hạ Hoằng Huân cởi quân trang khoác lên người cô, nương theo ánh
trăng tỉ mỉ nhìn cô, lấy ngón tay mang theo vết chai vuốt ve mặt của cô, sau đó không cho Mục Khả kháng cự mà ôm cô vào lòng, động tác nhẹ nhàng chậm chạp lại rất có lực, lúc mở miệng giọng nói đầy tràn đau lòng:
“Sao giọng nói lại khàn như vậy?”
“Anh chê khó nghe à?” Mục Khả vươn cánh
tay nhẹ nhàng vòng qua eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào ngực anh,
thành thực nói: “Khóc.”
“Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Chuyện cũ năm xưa.”
“Nói điểm chính.”
“Anh không thể dịu dàng một chút sao?”
“Điều này cần dịu dàng làm gì?” Hạ Hoằng Huân kháng nghị, sau đó thỏa hiệp: “Được được, tôi dịu dàng