
tôi thừa nước đục thả câu không muốn nói cho cậu biết,
nhưng việc này, không nên do tôi nói ra.” Cảm thấy được sự nghi ngờ cùng sốt ruột của người anh em, anh giải thích nói: “Tôi cho là, để Khả Khả
tự mình nói cho cậu biết thì thích hợp hơn.”
Từ trước đến giờ Mục Nham chưa bao giờ giấu giếm người anh em Hạ Hoằng Huân này bất cứ chuyện gì.
Có lẽ là kinh nghiệm phá án nhiều năm
làm anh tương đối nhạy cảm, có lẽ do Hạ Hoằng Huân chưa bao giờ có ý che giấu tình cảm đối với Mục Khả, thật ra Mục Nham đã sớm nhìn ra anh có ý với em họ nhỏ nhà mình. Nhưng nghĩ đến sự chú ý của hai nhà Mục, Hách
đối với hôn nhân của Mục Khả, anh có chút lo lắng. Cho nên, Hạ Hoằng
Huân không để ý thì anh cũng không tiện nói gì. Chỉ là, nếu như quan hệ
của bọn họ đã đến mức có thể khiến cho Mục Khả giãi bày bí mật cùng khổ
sở trong lòng, Mục Nham cũng rất nguyện ý giúp người anh em mình một
phen, dù sao, anh luôn hi vọng em họ nhỏ của mình được hạnh phúc.
Mục Nham cố ý tránh làm Hạ Hoằng Huân
cảm thấy lo lắng. Theo lý thuyết Mục Khả ở tại nhà anh, anh hoàn toàn có thể yên tâm, huống chi tối mai cô sẽ trở về trụ sở huấn luyện, đáng
tiếc Hạ Hoằng Huân vẫn không yên lòng. Vì vậy, anh nói: “Bây giờ tôi đến đó được không?”
Vẻ mặt Mục nham có một giây kinh ngạc, ngay sau đó, khóe môi khẽ cong lên, thoải mái mà nói: “Tùy ý cậu.”
Cúp điện thoại, Mục Nham ngồi trong
phòng khách xem tạp chí xe hơi như không có chuyện gì xảy ra, câu có
câu không nói chuyện phiếm cùng Mục Khả.
“Khả Khả, có phải hôm nay em chọc Hách
Nghĩa Thành đúng không?” Mục Nham biết, ngoại trừ người anh họ là anh
đây, Mục Khả có thói quen không phân biệt lớn nhỏ với cả Hách Nghĩa
Thành nữa.
Tâm tình Mục Khả hiển nhiên không tốt,
lực chú ý ở đặt trên người Đồng Đồng bướng bỉnh, cô cũng không ngẩng đầu nói: “Em chọc cậu ấy làm gì.”
Nghĩ đến biểu tình Hách Nghĩa Thành lúc
đưa Mục Khả tới, Mục Nham có chút buồn bực: “Vậy sao mặt anh ta đen
thui, làm như anh thiếu tiền anh ta không bằng.” Luận bối phận Mục Nham
thấp hơn Hách Nghĩa Thành một bậc, cho nên khi người nào đó đưa Mục Khả tới, lấy giọng ra lệnh nói: “Chăm sóc con bé, ngày mai tôi tới đón.”
thì trong lòng anh cực kỳ khó chịu, nhưng trên mặt không biểu hiện ra.
Mục Khả nghẹo đầu suy nghĩ một chút,
không nghĩ ra nguyên nhân, cô nói: “Không biết người nào chọc cậu ấy,
buổi chiều liền khó chịu với cả em. Em nói phải về trụ sở huấn luyện,
cậu còn mắng em, điện thoại di động cũng không chịu cho em, tịch thu
rồi.”
Trong trí nhớ của Mục Khả Hách, Nghĩa
Thành dường như chưa bao giờ phát giận với cô, nói muốn gì được đó cũng không quá, nhưng hôm nay thấy anh bày ra khuôn mặt khó chịu xưa nay
chưa từng thấy, cũng không giải thích liền công khai tịch thu điện thoại của cô. Trên đường tới nhà Mục Nham, lại càng không thèm để ý đến cô,
làm cho Mục Khả khó hiểu.
“Ngày mai không phải em nên đi kiểm tra
sức khoẻ sao? Trở về cái gì. . . . . .” Trụ sở huấn luyện? Mục Nham
dường như đã hiểu rõ rồi, anh cầm tạp chí che khuất khuôn mặt, trên
gương mặt có nụ cười đầy ẩn ý.
Nửa giờ sau, chuông cửa nhà Mục Nham vang lên.
Nghe được tiếng chuông, Đồng Đồng cho là mẹ trở lại, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Mục Nham, vui mừng đung đưa
món đồ chơi trong tay: “Mẹ, mẹ. . . . . .”
“Con trai ngốc!” Mục Nham nhẹ nhàng véo khuôn mặt Đồng Đồng, lấy ánh mắt ngăn Mục Khả lại, đứng dậy đi mở cửa.
Nam chủ nhân mặc đồ ở nhà, thảnh thơi
mà tựa vào khung cửa không để cho đồng chí Giải Phóng Quân vào cửa, mặt
bất cần đời nói: “Anh là ai hả? Hơn nửa đêm dám chạy tới đánh cướp nhà
cảnh sát.”
Đã chuẩn bị trước sẽ bị anh em tốt giễu
cợt, Hạ Hoằng Huân vuốt vuốt chân mày, khóe miệng hơi nở nụ cười, hỏi:
“Cô ấy đã ngủ chưa?”
Khó được thấy bộ dạng không được tự
nhiên của Hạ Hoằng Huân, Mục Nham ngăn anh, biết rõ còn hỏi: “Cô nào cơ? Rốt cuộc anh tìm ai? Đừng tưởng rằng mặc quân trang là có thể dọa tôi,
lấy giấy tờ ra đây.”
Lại lấy cái vẻ mặt phá án kia ra dùng
rồi. Hạ Hoằng Huân bị chặn ngoài cửa có chút nổi giận, anh làm ra tư
thế chuẩn bị tấn công: “Cậu có công mật báo, có rảnh đến chỗ tôi lãnh
thưởng.”
Mục Nham bày ra tư thế phòng ngự, chế
nhạo nhìn anh: “Phần thưởng chính là bắt cóc em họ nhỏ của tôi à? Quá
lời cho cậu.” Nói xong, giơ tay lên đập một quyền trên bả vai Hạ Hoằng
Huân, quay đầu cất giọng về phía phòng khách hô: “Khả Khả!”
Nghe thấy Mục Nham gọi cô, Mục Khả đi chân không chạy đến cạnh cửa, đợi thấy rõ người đứng bên ngoài là ai thì cô ngẩn cả người.
Hạ Hoằng Huân vẫn mặc quân trang, trước sau như một không chút cẩu thả, anh khí bức người, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Tình huống gặp mặt có chút đông cứng,
khiến Mục Nham ho khan hai tiếng ra vẻ nhắc nhở, sau đó anh nhíu mày
liếc Hạ Hoằng Huân, hỏi Mục Khả: “Em có biết người này không?”
“Anh. . . . . .” Mục Khả luôn nhanh mồm
nhanh miệng nay lại ấp úng, vẻ mặt kinh ngạc sau khi chạm đến ánh nhìn
chăm chú của Hạ Hoằng Huân thì biến thành xấu hổ, cô cắn môi, không
biết nên giới thiệu bạn trai mới với anh họ như thế nào.
Dù sao anh em vẫ