
rễ nải.” Cô trừng mắt nhìn
Hạ Hoằng Huân, giọng nói có chút hờn ghen phê bình: “Anh cùng bác sĩ
Thích cũng đã có một khoảng thời gian bên nhau đấy thôi, mà cậu còn chưa có nổi mối tình đầu, so đi sánh lại, anh không xấu hổ sao!”
Hạ Hoằng Huân lại bị chẹn họng, nhớ tới Mục Nham cũng đã khuyên anh nên có lời cảm tạ Hách Nghĩa Thành, anh cười khổ mà nói: “Biết rồi, anh sẽ xin lỗi anh ấy.” Yêu Mục Khả, đời này Hạ Hoằng Huân anh coi như hết rồi. Có đối thủ như Hách Nghĩa Thành làm sao có ngày ngẩng đầu chứ? Đồng chí
Tham Mưu Trưởng quả thật có thể nói là anh vĩnh viễn không đánh bại
“Tình địch”.
Anh nghe lời như thế làm Mục Khả rất hài lòng, cô khẽ cười, kiễng chân nhẹ nhàng hôn lên một bên má của anh.
Hạ Hoằng Huân cong môi, ánh mắt rơi đúng vào đôi môi khẽ mím lại của cô,
anh nói nhỏ: “Lần này dùng lực đấy!” Nói xong, hôn cô rất sâu. . . . . .
Chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cảm xúc từ lồng ngực lan ra khắp thân thể. Mục Khả hơi ngẩng đầu, hô hấp nhè nhẹ lướt qua mặt Hạ Hoằng Huân,
mặc cho anh chiếm lấy cái miệng nhỏ xinh ngọt ngào, bàn tay nhỏ bé không tự chủ dò vào bên trong quân trang của anh, cách một lớp áo sơ mi
trắng, nhẹ nhàng vuốt ve nơi eo gầy mà mạnh mẽ của anh. Hạ Hoằng Huân
động tình, cởi áo khoác ngoài bao lấy cô đặt lên trên cửa, hôn sâu
hơn………….
Hiểu nhầm rốt cuộc cũng được hóa giải, Mục Khả cùng Hạ Hoằng Huân hòa hảo
như lúc ban đầu. Tình cảm liên tục được hâm nóng làm con đường cầu hôn
của đồng chí Phó Đoàn Trưởng trở nên thuận lợi hơn nhiều. Nhưng tính
tình nghịch ngợm của Mục Khả vẫn không thay đổi. Hành động tạm coi như
là màn cầu hôn “thâm tình” của anh lại cô làm loạn lên trong nháy mắt!
Mặt khác, ngày hôm sau vợ chồng son đến bệnh viện lại ngoài ý muốn phá
vỡ chuyện tốt của Tham Mưu trưởng Hách. Rất đúng lúc nhìn thấy anh đang
cầm tay Hạ Nhã Ngôn…..
Do quan hệ với Mục Khả từ đồng chí thăng cấp lên quan hệ người yêu, Hạ
Hoằng Huân ngoan ngoãn nghiêm túc theo cô đi xem phim, hoặc đi dạo phố
một chút. Cho nên lần này ra khỏi đơn vị, anh liền sốt ruột xử lý hết
mấy việc trên tay định mấy ngày cuối tuần sẽ dành hết cho Mục Khả.
Biết anh dành ra hai ngày theo cô, Mục Khả vui mừng như đứa trẻ, nâng mặt
anh hôn rồi lại hôn. Bị sự chân thành của cô cảm hóa, Hạ Hoằng Huân cởi
áo khoác ngoài và quân trang, cởi cà vạt, xắn tay áo sơmi lên vào phòng
bếp, nói muốn bộc lộ tài năng cho cô bạn gái nhỏ xem.
Mục Khả nghi ngờ năng lực của anh, cau mày hỏi: “Nấu cơm là một kỹ thuật,
anh làm được không?” Giọng điệu cứ như mình là một cao thủ.
Bàn tay to giơ lên cao, vỗ nhẹ vào gáy cô, Hạ Hoằng Huân trả lời đầy tự
tin: “Đừng quên anh xuất thân từ lính trinh sát, không biết nấu cơm sao
sinh tồn dã ngoại được.”
Mục Khả trước gật đầu, sau đó cướp lấy đồ ăn, không cho anh cự tuyệt cô chỉ huy: “Em quản cái muôi, anh chỉ giúp thôi, đi, nhặt rau trước. . . . .
.” Mặc dù tay nghề bình thường, nhưng cô chợt muốn làm bữa cơm cho Hạ
Hoằng Huân.
Hạ Hoằng Huân rất biết thời thế, không tước đoạt quyền lực giả vờ hiền
thục của cô bạn gái nhỏ. Hôn trộm lên má cô, anh vừa nhặt rau một vừa
cô: “Rõ, nghe theo sắp xếp của lãnh đạo! Bắt đầu từ bây giờ tất cả việc
phòng bếp do cô giáo Mục toàn quyền chỉ huy.”
Mục Khả hả hê dương dương tự đắc, không hề khách khí chỉ huy đồng chí Phó
Đoàn Trưởng phải xoay vòng vòng. Hạ Hoằng Huân không oán hận một câu,
tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, hai người cười đùa rất vui vẻ.
Khi Mục Khả giơ tay “Chém” xuống đống thức ăn thì Hạ Hoằng Huân không bình
tĩnh nổi nữa. Anh bị cô dọa đến nỗi hàng lông mày cũng nhăn tịt lại,
nghiêm túc nói: “Đấy là đồ ăn không phải là kẻ địch, làm sao mà nghiến
răng nghiến lợi chặt chém thế, để anh làm mẫu cho mà xem, chú ý động tác chính đấy!” Vừa nói, đã cắt lưu loát.
Không ngờ anh cắt ngọt như thế, Mục Khả nghiêm túc nhìn, khiêm tốn học. Nhưng khi cô làm lại thì người nào đó chẳng có thành ý dâng tặng lời khen gì
cả. Liếc nhìn thành quả của cô vẫn giống trước, Hạ Hoằng Huân nén cười
nói: “Tạm được, không ngốc lắm!” Thấy Mục Khả kích động giơ dao tới
giết, anh lập tức đổi chữa lại: “Tiến bộ rất nhanh, không tệ, rất có
tiềm lực, tiếp tục cố gắng.”
Mục Khả bình thường rất ít khi xuống bếp, tài nấu nướng cách xa cả ngàn dặm so với Hạ Nhã Ngôn. Nhưng Hạ Hoằng Huân lại thấy bữa cơm này cực kỳ
ngon. Thấy anh ăn sạch hết đồ ăn, Mục Khả thấy lạ: “Sao dạ dày anh không bị Nhã Ngôn nuôi đến mức kén chọn, cậu út mới nếm tay nghề của Nhã Ngôn mấy lần, đã không nuốt được đồ ăn em làm rồi, quá là đả kích nhiệt tình của em.”
Hạ Hoằng Huân giương mắt, thỏa mãn uống một ngụm canh, không để ý nói:
“Nếu như tiêu chuẩn của anh và anh ta giống nhau, thì em là người thừa
trong nhà rồi!”
Dám nói không ai thèm lấy cô! Mục Khả cầm chiếc đũa ra sức gõ xuống mu bàn
tay Hạ Hoằng Huân, đau đến mức anh nhe răng nhếch miệng.
Sau bữa cơm tối, Mục Khả đeo tạp dề hoa nhỏ rửa chén, Hạ Hoằng Huân sửa lại giá sách cho cô, để mấy CD và bộ sách đã được phân loại trên thảm, ngồi xổm ở cửa phòng ngủ phê bình cô: “Làm sao anh lại có cô vợ