
mình, cô hết sức tránh nhắc tới
người mình yêu trước mặt người trong gia đình. Thậm chí để không làm cho Hách Ức Mai đau lòng, cô làm bộ như không biết gì cả, cũng bắt đầu giảm bớt số lần đến đơn vị thăm Mục Khải Minh.
Vậy mà, cô thối lui không khiến cho tình cảm của Hách Ức Mai lạnh nhạt bớt, ngược lại để cho cô lầm tưởng tình cảm của chị cùng Mục Khải Minh không đủ sâu đậm. Đêm trước khi kết hôn trong lúc vô tình Hách Xảo Mai thấy
Hách Ức Mai uống đến say mèm đi tìm Mục Khải Minh khóc lớn thì cô có cảm giác như trời sụp đất lún. Vì vậy, ngày hôm sau cô không đến cục dân
chính.
Trong tình yêu này, Hách Xảo Mai vì em gái mà đào binh.
Mục Khải Minh tìm cô như điên, lùi thời gian về đơn vị, thiếu chút nữa vì
vậy mà bị phạt. Hách Xảo Mai sợ ảnh hưởng đến sự phát triển của anh,
không thể không xuất hiện. Khi Mục Khải Minh lo đến độ giọng nói cũng đã khàn khàn ôm sát cô nghẹn ngào nói: “Anh chỉ muốn lấy em làm vợ.” Thì
cô khóc.
Hai người yêu nhau sau khi vượt qua được trận phong ba này thì kết hôn. Đêm tân hôn, Mục Khải Minh ôm vợ, hài lòng nói: “Thật tốt, thật tốt!”
Tất cả đều kết thúc, Hách Ức Mai tuyệt vọng thay thế chị ra nước ngoài học. Vừa đi, là đi liền tám năm.
Trong tám năm này, cho dù đang mang bệnh, Hách Xảo Mai vẫn tự mình chăm sóc
cha mẹ Mục Khải Minh tuổi già, sinh con gái cho anh, lấy hai vai nhu
nhược gánh vác một phần bầu trời cho chồng. Cô một mình ở nhà sống qua
ngày, ủng hộ anh từ Liên đội đến Doanh bộ, từ Doanh trưởng làm đến Phó
Đoàn Trưởng, mắt thấy tất cả đều đang phát triển rất tốt. . . . . .
Khi vợ chồng sắp đoàn tụ thì số mạng vô tình lại trêu đùa bọn họ. Một năm
kia, Hách Xảo Mai té xỉu trên bục giảng bị chuẩn đoán có u ngoại bì thần kinh nguyên thủy giai đoạn cuối, đó là bệnh nan y sẽ di truyền, không
cách nào chữa khỏi.
Người chồng cô yêu, con gái đáng yêu, dù là ai, đều khiến Hách Xảo Mai không
nỡ bỏ. Nhưng khi cô biết được bệnh tình của mình cô không mắc chứng
cuồng loạn, mà ngược lại rưng rưng mỉm cười trấn an người thân, chịu
đựng đau đớn tích cực phối hợp trị liệu. Đồng thời, cô bắt đầu viết
quyển nhật ký thật dầy kia. Đó là quà tặng cuối cùng cô có thể để lại
cho con gái.
“Khả Khả, khi cậu út giao quyển nhật ký này cho con, mẹ đã đi rồi. Không cần đau khổ, cũng không cần khóc, mẹ không còn ở bên cạnh con, nhưng tình
yêu của mẹ vẫn ở đây, vĩnh viễn ở đây! Con phải nhớ, con giống như mọi
đứa trẻ khác, có mẹ yêu thương, không kém bất cứ ai. Cho nên, không được tự bế, không được tự ti, phải mỉm cười, phải hạnh phúc, phải yêu bản
thân, cũng phải đối tốt với những người yêu con, như vậy mới là Khả Khả ngon của mẹ.”
“Khả Khả, hôm nay mẹ trị bệnh bằng hoá chất, rất khó chịu. . . . . . Nhưng
lúc con kéo tay mẹ hát cho mẹ nghe thì mẹ đã khoẻ hơn rất nhiều. Con gái à, con là đứa bé đáng yêu nhất, mẹ không nỡ rời xa con. Nhưng sinh mạng là vô thường, sinh lão bệnh tử không ai có thể tránh khỏi. Người con
yêu hay người yêu con, một ngày nào đó sẽ phải rời đi. Mẹ nhất định
không thể nhìn con trưởng thành, thật xin lỗi. . . . . . Đồng ý với mẹ
một chuyện, hàng năm để cậu út dẫn con đi kiểm tra sức khoẻ. Lúc đến
thăm mẹ, để mẹ biết con vẫn ổn.”
“Khả Khả, ba con là quân nhân, trên người ông ấy mặc quân trang, đầu đội
biểu tượng đất nước, trên vai gánh trách nhiệm. Cho nên ông ấy không
thể giống ba của các bạn, lúc nào cũng ở bên chúng ta chăm sóc chúng ta. Nhưng mẹ tin rằng, ông ấy cũng yêu chúng ta, rất yêu. Cho nên, không
được giận ba, ông ấy sẽ yêu con luôn cả phần của mẹ. Mà con, cũng phải
thay mẹ yêu thương ông ấy. . . . . .”
“Khải Minh, mấy ngày nay em ngủ không ngon, em nghĩ thời gian của em không
còn nhiều, vô cùng nhớ anh, muốn gặp anh. . . . . . Mẹ nói lần trước khi anh trở về em lại không gặp được anh, thật xin lỗi, em yêu anh!”
“Khả Khả, còn nhớ rõ dì của con không? Mẹ từng cho con xem ảnh, dì con sắp
trở về rồi. Nếu như có một ngày dì bước vào nhà, nếu như ba đón nhận,
vậy Khả Khả hãy coi dì như mẹ. . . . . . Mặc dù ba là người lớn, nhưng
cũng cần người chăm sóc giống như Khả Khả, chuyện mẹ không làm được có
lẽ dì con có thể, chờ con trưởng thành sẽ hiểu.”
Hơn bảy trăm ngày đi qua, Hách Xảo Mai đem tình thương của mẹ đối với con
gái, tình yêu say đắm cùng tha thứ của một người vợ đối với chồng, hóa
thành chữ viết đầy ý nghĩa lưu lại. Mà cô, sau khi Hách Ức Mai về nước
không lâu mang theo tiếc nuối rời khỏi nhân thế.
Mặc dù đã sớm có chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nghe tin dữ vợ qua đời thì
Mục Khải Minh vẫn không chịu nổi. Sau khi mất tích bảy ngày được Hách Ức Mai tìm được, ba ngày liền anh không ăn một hạt cơm, không ngủ không
nghỉ, chỉ mở to mắt ngẩn người nhìn nhìn trần nhà. Cho đến khi Hách
Nghĩa Thành đem Mục Khả sốt cao mới vừa khỏi dẫn tới trước mặt anh,
người quân nhân kiên cường đổ máu đổ mồ hôi không đổ lệ, rốt cuộc ôm con gái còn thơ bé òa khóc thất thanh.
Khi đó Mục Khả còn chưa hiểu “Chết” là gì. Khi Mục Khải Minh ôm cô vào
trong lòng, cô đột nhiên nhớ lại cảnh lần trước ba trở lại thăm mẹ thì
ôm dì bên n