Old school Easter eggs.
Hạnh Phúc Không Bắn Không Trúng Bia

Hạnh Phúc Không Bắn Không Trúng Bia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325684

Bình chọn: 9.5.00/10/568 lượt.

ật nhanh đến chỗ Lục Trạm Minh, ánh mắt uy nghiêm trong lúc lơ đãng quét qua khuôn mặt đã rửa sạch thuốc màu

của Hạ Hoằng Huân.

Thượng tá Dạ Diệc lão luyện, trầm ổn, lúc đứng bên cạnh Lục Trạm Minh, khuôn

mặt lạnh lùng mới lộ ra mỉm cười: “Ông bạn già, Trung tá chỉ huy mà ông

hết lòng tán dương đánh bọn tôi rất thảm đấy.”

Hai người rất thân quen, Lục Trạm Minh lễ cũng không còn kính, nghiêm mặt

nói: “Không cần châm chọc bọn tôi, ông lấy một đổi mười chúng tôi, ai

thảm?”

“Nhưng lính của ông khiến đội trưởng chúng tôi thành liệt sĩ.” Quay đầu nhìn

về phía Hạ Hoằng Huân, ông cười nhạt bổ sung: “Bị cậu tự tay bắn chết,

cách một trăm mét, một phát trúng ngực.”

Hạ Hoằng Huân rũ mắt xuống không nói, để giảm bớt đau đớn, tay lơ đãng ấn ấn bên hông.

Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hiện lên nụ cười thần bí, Dạ Diệc nói: “Chỉ

nhìn một cách đơn thuần so chiến tổn là chúng tôi thắng, nhưng nhìn

chung toàn cục, chúng tôi mất bộ chỉ huy, thua.”

Đối kháng kéo dài một ngày đêm, tổng bộ quyết định là hoà. Nhưng mà, quân

nhân lão luyện như bọn họ đã phát hiện trong quá trình chiến đấu mình đã lộ ra khuyết điểm, cái này thật ra thì còn quan trọng hơn kết quả.

So với trước tỉ lệ chiến tổn gần 1-15 những lần trước mà nói, đoàn 532

tuyệt đối là người thắng. Chỉ là, Lục Trạm minh chưa bao giờ chịu áp lực lớn như lần này, ông cười không nổi, nhàn nhạt nói: “Lợi ích không nhỏ, xin chỉ bảo thêm.”

Nụ cười trên mặt Dạ Diệc tắt dần, ông nghiêm túc đi tới trước mặt Hạ Hoằng Huân, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người ông tự tay sửa lại cổ áo vốn đã rất nghiêm chỉnh của đồng chí Trung tá, nói ra hai chữ ngắn gọn mạnh mẽ: “Cũng vậy!”

Nói thật ra mọi người ở đây không ai hiểu động tác này của Dạ Diệc có ý gì, bao gồm cả Hạ Hoằng Huân.

Dạ Diệc tới vô ảnh đi vô tung ngồi máy bay trực thăng rời đi, Hạ Hoằng

Huân bị Lục Trạm Minh ra lệnh lên xe chữa thương. Trước khi nằm xuống để kiểm tra anh gọi Viên Soái lấy điện thoại di động của anh tới. Sau khi

mở máy nhận được mười mấy tin nhắn của Hạ Nhã Ngôn, không kịp xem tin

nhắn, anh ấn nút gọi tắt, trên màn ảnh lập tức hiện lên hai chữ: Tiểu

quỷ!

Một phút sau, trong tiếng la hét ngăn cản của quân y, Hạ Hoằng Huân nhảy

xuống xe. Không kịp nói rõ tình huống cho Chính ủy, đã liều mạng chạy về phía bãi đỗ xe dã chiến.

Xe việt dã lấy tốc độ kinh người vội vã rời đi, lưu lại Dịch Lý Minh bị

xách cổ áo kéo xuống xe sững sờ đứng hít bụi tại chỗ. Thật lâu mới phản

ứng được lão đại bảo anh xin nghỉ với Chính ủy.

Hoàn toàn quên đi phần eo bị thương, trong đầu đều là hình ảnh Mục Khả đau

đớn khó nhịn, Hạ Hoằng Huân đạp lút cần ga, nơi xe việt dã đi qua, bay

lên tầng tầng bụi đất. Vậy mà, ông trời dường cố ý đối nghịch cùng anh.

Khi cách thành phố A 17 km, xe việt dã đột nhiên chết máy trên đoạn

đường vắng vẻ.

Hạ Hoằng Huân khởi động mấy lần không được, anh giận dữ dùng sức đập hai

phát vào vô lăng. Có lẽ do quá lo lắng, xuống xe kiểm tra vẫn không tìm

ra nguyên nhân chết máy.

Điện thoại lúc trước do Hách Nghĩa Thành nhận, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ

tay, theo như lộ trình hẳn là Hạ Hoằng Huân nên đến nơi rồi mới phải.

Khi anh cúi người vì kéo chăn cho Mục Khả, bên ngoài truyền đến tiếng

bước chân dồn dập mà nặng nề, ngay sau đó, cửa phòng bệnh bị người ra

dùng sức đẩy ra.

Hách Nghĩa Thành nhìn về phía Hạ Hoằng Huân đang cầm đồng phục huấn luyện

trên tay, áo sơ mi bị mồ hôi thấm ướt, nhíu nhíu mày: “Bộ dạng bây giờ

của anh, là quân nhân không có khí chất nhất tôi từng gặp.”

Không rảnh giải thích với Hách Nghĩa Thành là xe hỏng, anh chạy bộ tới đây

mới tạo thành bộ dạng “lếch thếch” hiện tại. Hạ Hoằng Huân vội vã đến

trước giường bệnh, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt

không có chút máu của Mục Khả, đôi mắt cũng hơi ươn ướt.

Khom người, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Mục Khả, Hạ Hoằng Huân vô cùng lưu luyến gọi tên cô: “Mục Khả. . . . . .”

Giọng nói trầm thấp chứa đầy tình cảm đánh thức cô gái ngủ chưa sâu. Mục Khả

chậm rãi mở mắt ra, khi xác định đây không phải là mơ, mà anh đang thật

sự đứng trước mắt cô thì cô lấy ánh mắt bao hàm nhớ nhung nhìn anh. Chạm đến đau lòng cùng áy náy trong đáy mắt Hạ Hoằng Huân, Mục Khả rất muốn

cho anh một nụ cười an ủi, nhưng cô cảm thấy tim co rút lại, nước mắt

nhịn hai ngày qua cứ như vậy mà trượt ra khỏi hốc mắt, cô khóc.

Hạ Hoằng Huân vô cùng đau lòng, anh nghẹn ngào nhẹ trách: “Sao lại như

vậy, không thể ăn cay còn cậy mạnh, có phải mấy ngày rồi không dạy dỗ em thì em không ngoan đúng không, hả?” Giúp cô lau đi nước mắt nơi khóe

mắt, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng bệch nhưng vẫn xinh đẹp của cô,

anh vô cùng dịu dàng nói: “Đau thì nói cho tôi, đừng cố chịu không nói.”

Tất cả kiên cường trong nháy mắt nhìn thấy anh đều đã sụp đổ, thân thể đau

đớn làm Mục Khả vô cùng yếu ớt, cô đưa bàn tay nhỏ bé từ trong chăn ra

cầm tay anh, vô lực nắm chặt lại, khóc nói: “Đau quá. . . . . .”

Giờ khắc này lòng anh mềm nhũng, Hạ Hoằng Huân cầm lại bàn tay bé nhỏ của

Mục Khả, không coi ai ra gì cúi người h