
ôn lên khóe mắt ướt lệ của cô.
Quên mất mình là quân nhân, quên luôn cả Hách Nghĩa Thành vẫn còn ở trong
phòng bệnh, Hạ Hoằng Huân dịu dàng hôn lên khóe mắt đang không ngừng rơi nước mắt của Mục Khả. Trái tim lặng lẽ đã lâu nay chợt xúc động, làm
cho người ta cảm nhận được tình nồng ý mật.
Hách Nghĩa Thành bị Hạ Hoằng Huân không coi ra gì, lại còn cử chỉ thân mật
khiến sắc mặt anh có chút khó coi. Nhưng tiếng nức nở của Mục Khả khiến
anh không thể ngăn cản, anh buồn bực đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, cả
người cứng nhắc. Một lát sau quay người lại thấy hai người kia vẫn không để ý đến sự tồn tại của anh, rốt cuộc anh không nhịn được thốt lên một
câu: “Quá kích thích sẽ không tốt!” Sau đó đen mặt giận dữ ra ngoài.
Môi của Hạ Hoằng Huân rời khỏi khuôn mặt Mục Khả, nhìn Tham mưu trưởng Hách tức giận đóng sầm cửa, anh tiếp tục hôn xuống cái trán trơn bóng của
Mục Khả.
Mục Khả ngượng ngùng khịt khịt mũi cười cười, cô rút tay về giúp Hạ Hoằng
Huân lau mồ hôi trên trán anh, thuận tiện sờ cái cằm vẫn đang lún phún
râu, thì thầm nhỏ nhẹ nói với anh: “Chạy việt dã năm cây số à, sao ra
nhiều mồ hôi vậy, còn quệt lên mặt em nữa.” Cô nào có nghĩ rằng thật ra
có người nào đó vội vàng chạy mười bảy cây số vì cô.
Không muốn cô phải lo lắng chuyện anh chạy bộ với cái thắt lưng bị thương tới đây, Hạ Hoằng Huân không nhắc tới một chữ, chỉ hời hợt nói một câu: “Bị em dọa cho sợ.” Ánh mắt dừng lại trên gương mặt trắng bệch vì bị ốm của cô, Hạ Hoằng Huân thu lại nụ cười nắm lấy bàn tay của cô, rất nghiêm
túc nói: “Sau này nếu tôi phát hiện ra em cậy mạnh ăn cay, thử xem tôi
có dám K em không?”
Thấy anh nổi giận thật, Mục Khả cảm thấy hơi sợ, hơn nữa lần này cô đúng là
gây họa. Cô chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng: “Tại cái dạ dày của em càng ngày càng yếu, thật là…”
Khuôn mặt nghiêm nghị cũng hơi buông lỏng, Hạ Hoằng Huân véo yêu lên gương
mặt của cô, chọc cho Mục Khả khẽ kêu “đau” một tiếng, đồng thời kéo bàn
tay của anh ra.
“Sao lại thế này?” Hạ Hoằng Huân lúc này mới phát hiện ra mu bàn tay trái
của cô tím bầm, anh chuyển sang phía bên kia giường ngồi xuống, nhẹ
nhàng vuốt ve mu bàn tay bầm tím của cô, lạnh mặt nói: “Bệnh viên lục
quân lấy đâu ra y tá gà mờ như vậy, có phải không biết ghim kim hay
không? Tôi có nên hỏi tội cô ta không?”
Nhớ lại những hành động không lý trí lúc trước, Mục Khả thẹn thùng, cô dùng sức nói: “Không liên quan đến y tá, là em không cẩn thận làm chệch
kim.”
“Chệch kim?” Hạ Hoằng Huân thấy dáng vẻ chột dạ của cô đành thôi không tiếp
tục truy hỏi nữa, chỉ là lấy bàn tay thô ráp của mình nhẹ nhàng vuốt ve
mu bàn tay của cô, nhẹ giọng nói: “Bất kể lúc nào cũng phải trông chừng
em, nửa khắc cũng không rời khỏi em. Tôi sẽ tiếp tục trông em truyền
nước biển, xem em còn dám làm chệch kim nữa hay không?”
Sợ anh không ngừng giáo huấn cô, Mục Khả hỏi: “Diễn tập kết thúc rồi sao? Chính ủy cho phép anh nghỉ à?”
“Nói sang chuyện khác, trốn tránh phê bình!” Hạ Hoằng Huân nhíu mày, “Kết
thúc rồi. Nghỉ phép cũng đã phê chuẩn.” Hẳn là sẽ cho phép, chờ lát nữa
anh gọi điện thoại xác nhận là xong.
Mục Khả chú ý tới vẻ mặt cau có của anh, nhe răng cười, lộ ra mấy phần
nghịch ngơm trẻ con: “Doanh trưởng Hạ, bộ dạng của anh trông giống như
là đã nếm mùi thất bại vậy.”
“Trông giống sao?” Hạ Hoằng Huân lau mặt: “Cùng lắm là tổn thương lòng tự
trọng một chút.” Mặc dù kết quả đối kháng là hòa, nhưng đối với trinh
sát doanh toàn thắng chưa từng trải qua thất bại mà nói, anh ít nhiều
cảm thấy có chút mất mát.
Không bỏ sót nét mặt cô đơn trên khuôn mặt anh tuấn của anh, Mục Khả nắm lấy
bàn tay của anh, cũng không an ủi. Cô cho rằng, đồng chí Trung tá thân
kinh bách chiến như anh không cần phải nói lời an ủi, hơn nữa trong mắt
cô, mặc dù thua nhưng năng lực của anh không thể nghi ngờ.
Hạ Hoằng Huân kéo bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô hôn một cái, nhíu mày cười: “Hòa.”
“Đáng ghét!” Mục Khả giơ bàn tay lên muốn đánh anh, nhưng Hạ Hoằng Huân phản
ứng cực nhanh đè bả vai cô lại, anh ra lệnh: “Em chớ có lộn xộn! Cẩn
thận vết mổ lại rách ra bây giờ.”
Động tác nho nhỏ lại động đến vết thương, Mục Khả rên khẽ một tiếng rồi
ngoan ngoãn nằm, lặng lặng để anh kéo chăn cho cô, nghe anh nói: “Em đó, không để tôi bớt lo được, lớn như vậy rồi còn không biết tự chăm sóc
mình. Còn Nhã Ngôn nữa, hồi nhỏ đã thích gây họa, chờ một lát tôi sẽ
giáo huấn cho con bé một trận, đã hai mươi mấy rồi còn không đúng
mực…..”
Lần đầu tiên Mục Khả phát hiện ra Hạ Hoằng Huân cũng có lúc càu nhàu. Ánh
mắt cô như biết cười, ngắm nhìn mái tóc ngắn hoàn mỹ, cái cằm kiên nghị, cùng đôi mắt tràn đầy ân cần, ánh mắt không tự chủ được di chuyển
xuống, xuyên qua chiếc áo sơ mi mở hai cúc của anh, thấy làn da màu đồng cổ của đồng chí giải phóng quân, còn cơ ngực rắn chắc nữa …..
Động tác cúi người, giống như đang ở vị trí người chinh phục. Trong lòng Mục Khả dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, cảm thấy Hạ Hoằng Huân trong lúc lơ đãng toát lên sức hấp dẫn của đàn ông, hơn nữa lực sát thương rất lớn.
Nhận ra mình lại đ