pacman, rainbows, and roller s
Hạnh Phúc Không Bắn Không Trúng Bia

Hạnh Phúc Không Bắn Không Trúng Bia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325694

Bình chọn: 7.00/10/569 lượt.

ng bệch rất đáng thương.

Hách Nghĩa Thành đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, chỉ cần cháu ngoan ngoãn

phối hợp với bác sĩ điều trị sớm một chút là được, cậu sẽ không trách

cứ ai, được chưa?”

Mục Khả chớp mắt tỏ vẻ chấp nhận điều kiện. Quay mặt sang nhìn Hạ Nhã Ngôn, xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, khiến em sợ rồi phải không?”

Thu lại sắc bén lúc giằng co cùng Hách Nghĩa Thành, Hạ Nhã Ngôn khom người

cau mày, hơi có vẻ uất ức nói: “Thật làm em sợ muốn chết, nếu chị không

hạ sốt em sẽ liều mạng với Tả Minh Hoàng, còn là sinh viên ưu tú đại

học quân y nổi tiếng, đúng là lừa người.”

Mục Khả bị vẻ mặt khoa trương của cô chọc cười, ngay sau đó lại cau mày vì đau đớn.

“Đừng cười, nuốt lại.” Hách Nghĩa Thành liếc Hạ Nhã Ngôn một cái, “Cầu xin cô đấy bác sĩ Hạ, cô chọc con bé cười như vậy sẽ khiến vết mổ rách ra đó.”

Thiếu chút nữa lại gây họa. Hạ Nhã Ngôn lè lưỡi với Mục Khả, ngậm chặt miệng.

Tả Minh Hoàng đến thăm Mục Khả, Hách Nghĩa Thành lấy lý do bác sĩ kiểm tra vết thương đuổi người nào đó ra khỏi sân.

Hạ Nhã Ngôn mặc áo blouse trắng tay đút túi, ánh mắt nhìn Hách Nghĩa Thành rất không thân thiện, trước khi đi cô để lại một câu: “Giác ngộ của

Tham mưu trưởng Hách nhất định cần phải nâng cấp. Nhu cầu cấp bách của

anh bây giờ là làm rõ xem Mục Khả nên gả cho người đàn ông cô ấy yêu và

cũng yêu cô ấy, hay một vị bác sĩ gia đình có thể chăm sóc thân thể cô

ấy.”

Dù ở đơn vị hay ở nhà, không ai dám dùng thái độ đó nói chuyện với anh.

Hách Nghĩa Thành nhìn chằm chằm bóng lưng cô đi xa, tức giận ứ đọng ở

trong lồng ngực không có chỗ phát. Căm tức ngồi trên ghế dài châm điếu

thuốc, mới vừa rít hai hơi, đã bị cắt ngang.

Hạ Nhã Ngôn lấy thân phận bác sĩ bệnh viện lục quân, thái độ cứng rắn nói: “Cấm hút thuốc, không thấy sao? Phạt 50!”

Hách Nghĩa Thành tức giận mà ném điếu thuốc đang cháy trên tay xuống đất, đạp tắt, ngưởng mặt nhìn cô.

Hạ Nhã Ngôn vẫn bình thản ung dung: “Ném tàn thuốc bừa bãi, bây giờ phạt anh 100.”

Hách Nghĩa Thành thực sự nổi điên rồi, anh lấy hộp thuốc lá ra, khiêu khích

hỏi: “Hôm nay tôi muốn hút hết hộp này, cô phạt bao nhiêu?” Sau đó móc

ví tiền ra đặt bên người.

Trong khi hai người đang giằng co, cách đó hai trăm dặm, sân huấn luyện diễn tập đang bận rộn quét dọn chiến trường.

Doanh trại tạm thời của đoàn 532 cùng với bộ chỉ huy đã dỡ hết, chiến sĩ xe

bộ chiến bị bộ đội đặc chủng hành hạ một ngày một đêm đang lục tục trở

về.

Hạ Hoằng Huân một tay chống tại thắt lưng chui ra từ sơn cốc 036 chạy về

xe bộ chiến, khi mũ quân đội đặt trên vai, bước chân anh có vẻ hơi tập

tễnh đi về phía Lục Trạm Minh cùng Ninh An Lỗi đã chờ từ lâu .

Ninh An Lỗi cẩn thận phát hiện dáng vẻ anh có cái gì đó không đúng, ân cần hỏi: “Sao vậy, bị thương rồi hả?”

Hạ Hoằng Huân cắn răng lau trán. Trần Vệ Đông đi theo đã chạy tới vừa chào vừa trách móc: “Báo cáo Chính ủy, Doanh trưởng vì che chở cho tôi, phần eo vận động quá mạnh, bị thương rồi.”

Chuyện là như vầy, nửa giờ trước lúc diễn tập kết thúc, xe tăng đối kháng

chính diện cùng máy bay trực thăng bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Để

xoay chuyển tàn cục, Hạ Hoằng Huân quả quyết hạ lệnh một số chiến sĩ

xuống xe, tạo thành tiểu đội đột kích lấy tốc độ cơ động lớn nhất tấn

công vào bãi đất 412.

Hỏa lực mãnh liệt, Hạ Hoằng Huân cùng Trần Vệ đông xung phong, dẫn dắt tiểu đội đột kích hành động. Khi Hạ Hoằng Huân cảnh giác cực cao ngửi được

hơi thở nguy hiểm, hô: “Tất cả nằm xuống” thì đã ra sức đẩy ngã Trần Vệ

Đông sắp bị súng bắn tỉa bắn trúng, sau đó nhảy lên, nhanh chóng lao tới nơi bắn tỉa Lam Quân ẩn nấp, tiêu diệt tên bắn tỉa.

Nhớ lại tình hình lúc đó, trên mặt Trần Vệ đông khó nén kính nể cùng kích

động. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, anh tuyệt đối không thể tin

có người có thể bắn chuẩn như thế ở khoảng cách mấy trăm mét, hơn nữa

hoàn toàn không cần nhắm. Sử dụng súng bắn tỉa thành thạo như súng lục.

Bắt chước tư thế Hạ Hoằng Huân dùng súng, Trần Vệ Đông nói với Đoàn trưởng

cùng Chính ủy: “Đây là lần bắn đẹp nhất tôi từng gặp! Lam Quân bị phát

hiện rồi tập kích đều nói, bọn họ chết không oan.”

Dừng như ngại anh nói nhiều, Hạ Hoằng Huân lạnh lùng liếc Trần Vệ Đông một cái: “Bảo xe tăng tập họp, mười phút sau lên đường.”

Trần Vệ Đông cũng nhận ra mình lạc đề rồi, thấy Hạ Hoằng Huân không định

lên xe điều trị, anh nhắc nhở: “Doanh trưởng, để quân y xem vết thương. . . . . .”

Hạ Hoằng Huân có chút phiền não: “Nói nhảm nhiều như vậy! Nên làm gì thì làm đi.”

Trần Vệ Đông bị anh lườm đến hốt hoảng, nhìn trộm Chính ủy một cái, anh nói: “Rõ” đi được hai bước vẫn không quên quay đầu lại nói: “Doanh trưởng,

tôi đi gọi quân y.”

Ninh An Lỗi thấy Hạ Hoằng Huân như vậy cũng biết thương tích của anh không

nhẹ, nếu không con người bình thường cứng rắn này không thể nào vẫn luôn lấy tay đỡ eo như vậy, vì vậy, ông ra lệnh: “Lên xe chữa thương!”

Lúc này, một chiếc máy bay trực thăng hạ xuống trên bãi đất trống, vài sĩ

quan Lam Quân nguỵ trang lá cây nhảy xuống. Cầm đầu là chỉ huy Dạ Diệc

của bộ đội đặc chủng cũng bước th