XtGem Forum catalog
Hạnh Phúc Không Bắn Không Trúng Bia

Hạnh Phúc Không Bắn Không Trúng Bia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325812

Bình chọn: 10.00/10/581 lượt.

anh suy đoán có khả năng nào đó

nhưng ngay sau đó chính anh lại bác bỏ. Hách Nghĩa Thành rời mắt khỏi

màn hình, nghiêng đầu nhìn sĩ quan chỉ huy bên cạnh. Trong trận chiến

này, thân là thủ trưởng nhưng anh không có quyền lên tiếng, cho dù thuộc sư bộ hàng không, cũng chỉ có quyền đề nghị, Hạ Hoằng Huân mới là Tổng

Tư Lệnh nắm trong tay toàn quyền chỉ huy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một phút, năm phút, mười phút, Lam Quân vẫn không hề hành động.

Lục Trạm Minh cả đời là quân nhân nhưng chưa từng gặp qua đối thủ nào như

thế này, anh có chút thiếu kiên nhẫn: “Lam Quân khá am hiểu đặc phương

thức tấn công của đoàn 532, bọn họ đang chờ chúng ta hành động trước.”

Hạ Hoằng Huân trầm tư lắc đầu bác bỏ: “Không phải là chiến thuật địch

không động, ta không động, bọn họ đang tìm bộ chỉ huy của chúng ta,

không muốn lãng phí đạn dược.”

Hách Nghĩa Thành nhíu mày: “Không thể nào kiêu ngạo thế kia, khinh địch không phải là tác phong của bọn họ.”

Hạ Hoằng Huân từng chữ từng câu sửa lại: “Không phải kiêu ngạo, là tự

tin!” Không đợi Hách Nghĩa Thành phản bác, anh cầm micro lên, giọng nói

lạnh lùng: ” Tổ đột kích chuẩn bị, kế hoạch ban đầu thay đổi, lập tức

tiến về phía bãi đất 412, tiến!” Phía bên trong ánh mắt mọi người toát

lên một tia kinh ngạc, lại nghe thấy Hạ Hoằng Huân nói: “Toàn bộ xe tăng chú ý, tại chỗ chờ lệnh!”

Từng hợp tác ăn ý với Hạ Hoằng Huân nên Dịch Lý Minh không cảm thấy ngạc

nhiên, anh tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của sĩ quan chỉ huy, sảng khoái trả lời : “Đã rõ!”. So với sảng khoái của Dịch Lý Minh, Viên Soái lại

cảm thấy vô cùng hưng phấn. Không ngờ tổ đột kích khai chiến, anh kích

động nói vào bộ đàm trong xe nói: “Rõ!”

Ngay sau đó lá cờ của Doanh oai phong lẫm liệt được giương lên, 20 cỗ xe

chiến từ trong rừng cây lao ra, tốc độ 50km/giờ tiến về bãi đất 412.

Cùng lúc đó, súng máy trên xe nổ súng thẳng về phía trước, tiến lên dọn

sách tất cả chướng ngại vật sau đó bắt đầu tấn công.

Lúc này Lam Quân rốt cuộc cũng bắt đầu hành động, trên mặt bãi đất 412 giữa rừng rậm, vài máy bay trực thăng đang là là mặt đất bắt đầu tiến ra

ngoài, đánh về phía tổ đột kích.

Thấy Lam Quân xuất hiện, Hạ Hoằng Huân liền hạ lệnh: “Hỏa Lực che chắn cho tổ đột kích!”

Bỗng nhiên, trong những dãy núi liên lục vang lên tiếng đại bác giòn giã.

Mặc dù có hỏa lực che chắn, nhưng xe chiến của tổ đột kích vẫn khó thoát

khỏi trúng tên lửa xe tăng của địch tập kích. Nhưng mà từng trải qua một lần nên Viên Soái tiến bộ rất nhanh, anh bình tĩnh nhanh chóng hạ mệnh

lệnh biến đổi đội hình, khiến hai chiếc xe vốn đang song song cách nhau

20 mét đồng thời tách ra hai hướng, không cùng vị trí, không cùng góc

độ, liên tục tiến về Lam Quân khai hỏa.

Mùi thuốc súng nồng nặc làm máu Viên Soái sôi trào, anh cố gắng kiềm chế

cảm xúc hưng phấn, lấy tay lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía trước đang tròng trành trong tầm mắt, anh dõng dạc chỉ huy: “Pháo thủ chuẩn bị,

mười xe cùng bắn.”

Chứng kiến toàn bộ quá trình chiến xe biến đổi đội hình, toàn bộ pháo đồng

cùng nhau chỉ hướng máy bay trực thăng của Lam Quân, trong chớp mắt đã

vang lên tiếng mở pháo. Trên môi Hạ Hoằng Huân nở một nụ cười hài lòng,

nhưng nụ cười còn chưa kịp tràn đến mắt đã thấy trong khoảng không kia

đoàn máy bay trực thăng linh hoạt ẩn vào sâu trong rừng rậm, cứ thế hai

hiệp liên tiếp mười chiến xe không thể nào bắn trúng mục tiêu, thay vào

đó cùng với tiếng pháo nổ, trong rừng cũng truyền đến vài tiếng nổ vang, chiến xe của tổ đột kích đồng thời cảm ứng được tia laser, ngay lập tức chỉ thấy khói trắng lượn lờ phía trên.

Bị khói trăng bao phủ có nghĩa là tử trận. Viên Soái chửi thề một tiếng,

đang muốn hạ lệnh nổ súng lần nữa, trong bộ đàm truyền đến âm thanh lạnh lùng của Hạ Hoằng Huân: “Toàn bộ xuống xe, chia thành tốp nhỏ, triển

khai ưu thế cá nhân.” Nhiệm vụ của tổ tập kích không phải là tấn công,

chẳng qua do địch không hành động nên mới tạm thời thay đổi kế hoạch dẫn Lam Quân ra ngoài. Hiện tại trận chiến đã bắt đầu, tự nhiên không cần

đá chọi với đá, mà lúc này bảo toàn lực lượng mới là mấu chốt.

Toàn bộ chiến xe đồng thời dừng lại, trừ năm chiến xe vừa bị Lam Quân đánh

không nhúc nhích, các chiến sĩ từ trong những chiếc chiến xe khác cầm vũ khí chui ra. Nhưng đáng tiếc, khi gót chân bọn họ còn chưa chạm đất thì trên đầu mấy người đã thấy xuất hiện khói trắng, bọn họ tử trận.

Chứng kiến nhóm bộ đội đầu tiên tử trận trên chiến trường, Hạ Hoằng Huân bỗng nhiên có chút xúc động, nghĩ rằng: bình thường luôn nói “lên xe mãnh

liệt, xuống xe mau” trong tình huống này thì lại chẳng làm được gì. Sau

này nhất định phải cho bọn họ một trận. Cầm chắc bộ đàm, anh hít một hơi thật sâu bình tĩnh chỉ huy: “Hỏa lực chú ý, hỏa pháo mặt đất chuẩn bị…”

Mệnh lệnh nhanh chóng thông qua làn sóng điện truyền ra ngoài, vài phút sau vang lên tiếng pháo ầm ầm.

Cùng với ban chỉ huy trên chiến trường triển khai giao chiến, trận chiến đối kháng bước vào giai đoạn gay cấn.

Lúc này Hạ Hoằng Huân đang dồn hết tâm trí vào trận chiến này, cho