
n thuận của cô, Hạ Nhã Ngôn không thể nào phản đối.
Điện thoại của Hách Nghĩa Thành dĩ nhiên không gọi được, trên sân huấn luyện anh và Hạ Hoằng Huân giống nhau, tất cả các thiết bị truyền tin cá nhân đều buộc phải tắt máy.
“Không gọi được.” Tả Minh Hoàng cất điện thoại di động, nghiêng người ngắm
nhìn gương mặt tái nhợt của Mục Khả, anh nói: “Cô có biết chỗ ở của Khả
Khả không? Cũng cần lấy chút đồ để cô ấy có thể tắm rửa.”
Từ lời anh nói có thể nhìn ra quan hệ thân thiết của bọn họ, Hạ Nhã Ngôn
thật bình tĩnh nói: “Anh nói cho tôi biết địa chỉ đi, chìa khóa ở trong
túi xách của cô ấy.” Anh là đàn ông độc thân nên cũng cảm thấy vào ký
túc xá của Mục Khả thì không được tốt cho lắm, tốt hơn hết vẫn là để cô
đi.
Hạ Nhã Ngôn mang xe của anh đi lấy đồ, lúc quay lại thấy Tả Minh Hoàng vẫn chưa đi. Vừa đẩy cửa bước vào, trong nháy máy vừa vặn nhìn thấy anh
đang cầm tay của Mục Khả, trên gương mặt hiện lên rõ ràng vẻ dịu dàng
trìu mến. Giống như đang che giấu tình cảm đối với Mục Khả, ngay cả sau
khi cô đi vào Tả Minh Hoàng cũng không có ý định buông tay, ngược lại
còn săn sóc cẩn thận cho người trên giường bệnh.
Có thể thấy Hạ Nhã Ngôn bị anh chọc giận, cô hận không thể chất vấn được
Tả Minh Hoàng: “Đó là chị dâu tôi, anh không cần phải tỏ ra ân cần như
thế!” Lời nói vừa đến khóe miệng kiềm chế được nuốt trở vào trong, cô
cứng rắn nói giọng như đuổi người: “Anh quay về đi, để tôi chăm sóc cô
ấy.” Ngay sau đó đi tới bên cạnh anh, không chút do dự khách khí rút tay Mục Khả ra khỏi tay anh đặt trong chăn, đắp kín.
Tả Minh Hoàng lúng túng đưa tay về, đắn đo lựa lời nói: “Nhã Ngôn . . . . .”
Ngồi xuống bên kia giường bệnh, vẻ mặt Hạ Nhã Ngôn vô cùng ảm đạm, cô nói: “Xin gọi tôi là Bác sỹ Hạ.”
Tả Minh Hoàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
“Anh đừng hiểu lầm, chúng ta cũng không có quan hệ.” Hạ nhã Ngôn nói đứng
dậy tắt đèn trong phòng bệnh, chờ đến lúc trong căn phòng chỉ còn ánh
sáng yếu ớt mờ mờ, cô từ từ mở miệng: “Anh thích cô ấy là chuyện của
anh, cô ấy là bạn gái của anh trai tôi chính là chuyện của Hạ gia chúng
tôi. Tôi phải thừa nhận, anh rất tốt, cũng có mắt nhìn người, chỉ là rất đáng tiếc, anh đã thua rồi.”
Mấy năm quên biết trước đây trong giờ phút này lại giống như mới quen nhau, lời nói của Hạ Nhã Ngôn sắc bén làm Tả Minh Hoàng cảm thấy xa lạ. Anh
lặng yên chớp mắt một cái, sau đó hỏi: “Khẳng định như vậy?”
Hạ nhã Ngôn cười nhạt, nhờ ánh trăng Tả Minh Hoàng phát hiện nụ cười của
cô thật nhẹ nhõm, anh nghe thấy cô nói: “Lấy lòng được người nhà cô ấy
không bằng lấy được lòng của cô ấy, anh đã thua ở trên vạch xuất phát
rồi.” Giống như khẳng định lời của cô là đúng, Mục Khả trong lúc mê sảng yếu ớt gọi nhỏ: “Hạ, Hoằng, Huân…..”
Đêm tối yên tĩnh như thế, âm thanh yếu ớt của Mục Khả cực kỳ rõ ràng.
Tả Minh Hoàng tự cười mình, cảm giác trong lòng có chỗ đau đớn, vẻ mặt có chút xót xa buồn bã.
Cả đêm trầm mặc, cả đêm im lặng. Hạ Nhã Ngôn ngồi đối mặt với Tả Minh Hoàng, cùng nhau trông Mục Khả cho tới tận bình minh.
Chuyện cũ đã qua, trải qua một đêm lắng đọng, dường như không còn ai muốn nhắc tới.
. . . . . .
Phía chân trời hiện lên ánh sáng nhạt, đoàn 532 chuẩn bị hành động đâu vào
đấy. Sau khi bố trí xong vị trí chiến đấu Hạ Hoằng Huân mặc trang phục
chỉ huy, đi thật nhanh về phía bãi đỗ xe tới chỗ chỉ huy bí mật, bôi
thuốc màu lên mặt để người ta không thấy rõ nét mặt, duy chỉ có quân hàm trên vai bị ánh nắng chiếu vào phản lên thứ ánh sáng lóe mắt.
Trong bộ chỉ huy mười mấy sĩ quan điều khiển các thiết bị điện tử, âm thanh
sàn sạt của dòng điện chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Khi toàn quân
tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, Lục Trạm Minh cũng Ninh An Lỗi
cũng nín thở, Hạ Hoằng Huân cùng Hách Nghĩa Thành sóng vai đứng trước
màn hình điện tử, mắt không ngừng chăm chú nhìn vào chiến trường gió
thổi cỏ lay. Lúc này, thời gian dự tính khai chiến còn khoảng một phút.
Hạ Hoằng Huân hạ tầm mắt, giọng nói trầm thấp hùng hậu xuyên qua làn sóng
điện khuếch tán vào trong không khí, anh hướng về phía bộ đàm hệ thống
kêu lên: “Tất cả chú ý, theo như kế hoạch ban đầu, nhìn tín hiệu màu
xanh lá cây hành động.” Vừa dứt lời, đúng sáu giờ Bắc Kinh, tín hiệu đạn màu xanh lá cây thứ nhất tượng trưng cho khai chiến từ giữa rừng rậm ầm ầm phóng thẳng lên, lao thẳng về phía chân trời.
Sự yên tĩnh trong nháy mắt bị phá tan, cánh rừng khi nãy còn vắng vẻ chợt
vang lên tiếng động cơ ầm ầm, một phút đồng hồ trước thoạt nhìn còn
trông giống lùm cây, lúc này chiếc xe nhanh chóng chiếm đoạt lối đi tiến về phía cánh rừng. Mà toàn bộ súng trên xe trong nháy mắt đã nhắm ngay
trên khoảng đất trống ngoài kia. Tình cảnh này giống như thiên quân vạn
mã đang vận sức chờ phát động. Tuy nhiên, chờ đợi một lát, mặt trận Lam
quân trước sau vẫn im lặng như thế, làm cho người ta hoàn toàn không
ngửi thấy mùi thuốc súng, dường như bọn họ vốn không tồn tại.
Sâu trong đáy mắt hiện lên một tia sắc lạnh, trên người Hạ Hoằng Huân tản
ra một loại nghiêm túc đến lạnh người,