
cô yên tâm, liền đưa tay xoa đầu cô vài cái, mỉm cười nhẹ và nói:
“ Tôi hiểu, em sống rất tốt. Tôi thấy rõ điều đó mà.”.
Cô sống tốt
thật không.?. Anh không chắc, anh tự hỏi Đại Lão đối với Enji có thực sự là người cụ đáng kính.?. Không có người cụ nào dạy cháu mình rằng việc
quên đi người mẹ là một điều tốt.
Cô Elik nhẹ
nhàng nâng đôi mắt cao hơn bình thường, chính xác thì là tròn mắt nhìn
cảnh tượng trước mắt. Cô rất băn khoăn, có một điều mà cô biết, giường
của tiểu thư Enji và cậu chủ đáng kính của cô chắc chắn đẹp nhất nhà
Fujimarru, đệm, ga và chăn đều là tốt nhất. Vậy cớ sao hai người đó
giường lớn không nằm, lại ngủ trên ghế salong.?.
Tiểu thư Enji
ngồi thu chân một góc, trên người phủ chiếc áo khoác lớn, tay ôm chiếc
gối tựa lưng nhỏ, hơi thở đều đặn, xem chừng ngủ rất ngon lành. Còn
Saka, anh nằm dài ngủ ở chiếc ghế salong bên cạnh, trên người phủ chiếc
chăn mỏng, ngủ xem chừng cũng rất an ổn.
“ Hưmmmmmm……”.
Một tiếng nhỏ
phát ra từ cổ họng của anh, sau đó, thân hình cao lớn từ từ chuyển động. Saka cựa mình tỉnh dậy, anh đưa tay xoa hai mắt, nhìn quanh và vuốt
ngược mái tóc rối:
“ Cô Elik.?.”.
“ Cậu chủ, sao hai người lại ngủ ở đây.?.”.
Nghe câu hỏi
của cô Elik, anh có vẻ không hiểu lắm, sau đó dường như nhớ ra điều gì,
anh liếc mắt nhìn Enji, rồi lơ đãng nhìn quanh, anh quay qua hỏi cô:
“ Mấy giờ rồi.?.”.
“ Sáu giờ
rưỡi. Cậu chủ, hai người không nên ngủ ở đây, cuối thu rồi, dù trong nhà kín nhưng cũng có chút lạnh.”. Cô Elik đáp lại, tiến đến thu chiếc chăn mỏng vào tay, sắp xếp lại những chiếc gối tựa khi anh vừa thức dậy.
“ Tôi không sao..?.”
“ Tôi không
nói ngài, cậu chủ. Tôi lo là lo cho tiểu thư, ngài thì đâu thể ốm
được.”. Cô Elik đáp lại anh vô tâm, cầm trên tay chiếc chăn mỏng của
anh, dáng vẻ thực quan tâm, cô tiến đến và phủ trên người Enji.
Saka nhìn chỉ biết thở dài, từ bao giờ người nhà Fujimaru coi trọng cô hơn anh vậy.?.
“ Tôi đi chạy
bộ một chút, khoảng bảy giờ gọi mọi người dậy. Đừng để họ ngủ lâu quá,
tất nhiên là miễn Enji ra. Con bé đó thì gọi sao nổi. Minako và Akira
thì tuỳ họ, nếu hai người đó muốn ăn sáng riêng, hãy hết lòng phục vụ.
Tôi cũng không thích lắm việc họ ăn sáng cùng tôi, nhưng vì phép lịch
sự, tốt hơn là vẫn nên mời.”.
……………..
Sau gần một
tiếng chạy bộ, Saka trở về nhà và đi tắm, khi anh trở ra, một người vệ
sĩ thường trực bên cạnh cùng hai người hầu gái có mặt ngay bên ngoài
giúp anh thay quần áo.
Cùng thời gian đó, trong căn phòng ăn tráng lệ dưới tầng vang lên những tiếng keng
thanh thoát khi thìa dĩa va vào nhau. Trên chiếc bàn dài hai chục mét
được phủ khăn trắng sang trọng và tinh tế, bên cạnh những chiếc bát hoa
tím nhẹ nhàng; những giá nến màu vàng sáng lấp lánh, từng chiếc thìa;
dĩa; dao; những chiếc bát và đĩa màu xanh gốm bắt mắt bằng chất liệu sứ
cao cấp lần lượt được bày ra. Tiếng kéo ghế, tiếng cắt thức ăn, tiếng
cười nói vang vọng căn phòng lớn…
Saka sửa sửa lại chiếc caravat màu xanh đen một chút, vừa bước đến cửa phòng ăn, anh khẽ cau mày lại.
Thật ồn…
Đã lâu rồi buổi sáng nhà Fujimaru mất đi vẻ yên bình thường ngày.
Anh nhìn Enji
đang há cái miệng nhỏ của cô, vui vẻ để Akira gắp thức ăn cho mình. Anh
bắt đầu nghĩ, và phát hiện ra, mấy người này đều vì cô mà có mặt ở đây.
Chậc. Anh chưa từng nghĩ lôi cô về nhà mình đồng nghĩa với việc rước
thêm cả đống người nữa. Và không hiểu sao, anh cảm thấy không hạnh phúc
lắm khi hầu như tất cả những người đó là phụ nữ.
“ Minako, cậu
thấy món này thế nào.?. Đây là ăn sáng theo kiểu Pháp, nếu cậu không
quen có thể bảo đầu bếp nấu món Nhật.”. Tiếng Caroline nhẹ nhàng vang
lên, cô quan tâm hỏi Minako khi thấy Minako ăn có vẻ hơi rụt rè.
Elizabeth dường như không quan tâm đến Minako hay Akira, cô nàng chăm chú nói
chuyện với Charles, và rõ ràng là đã chọn chỗ ngồi xa Enji nhất.
“ Enji này,
chiều nay cậu có muốn đi câu không.?. Cái hồ bên cạnh rừng lá phong có
rất nhiều cá, và nó đã yên tĩnh một thời gian dài rồi.?.” Charles bất
chợt lên tiếng hỏi Enji, khuôn mặt anh không dấu vẻ háo hức.
Enji nhún vai đáp lại anh vẻ hờ hững:
“ Tôi sẽ đi nếu có Minako và Akira.”
Và Charles bắt đầu đổi hướng về hai người kia, trước con mắt đầy chờ mong của anh,
Minako và Akira không thể nào từ chối. Hơn nữa, các cô cũng thực sự rất
thích đi câu, cả hai đều chưa đi câu cá bao giờ.
“ Mọi người
dường như rất vui vẻ..”. Giọng nói trầm lạnh của anh vang lên, tất cả
mọi người chợt im lặng, quay sang chú ý đến sự xuất hiện của anh. Ngoại
trừ Caroline, Charles và Enji, các cô gái còn lại đều cảm thấy khó xử
khi anh đến và ăn sáng cùng họ.
Charles cảm thấy rõ căn phòng bỗng trở nên căng thẳng, anh cố gắng nghĩ chuyện gì đó thú vị để nói…
“ À. Saka, sáng nay em nghe cô Elik nói anh và Enji ngủ trên ghế salong, có chuyện gì hay sao.?.”
“ Anh và Enji có xem phim và ngủ quên mất.”.
“ Xem phim qua đêm.?. Không giống anh lắm.”. Charles cảm thấy ngạc nhiên khi nghe thấy câu trả lời của anh.
“ Biết sao
được, lúc đó anh không thể ngủ được nữa. Tất cả cũng