
m, nhưng tại vì sao chứ.?.
“ Saka này, anh lấy họ của mẹ mình, xem chừng anh rất yêu quý mẹ nhỉ.”.
Anh liếc cô, có bất ngờ khi cô chợt nhắc tới mẹ của anh. Nhưng cũng không thắc mắc, anh mỉm cười rất hiền, trả lời:
“ Khi tôi còn
nhỏ, tôi không thường gặp cha lắm, tôi luôn sống với mẹ đến năm mười
tuổi. Ấn tượng của tôi về bà ấy rất sâu đậm. Không có ai đối tốt với tôi hơn bà ấy. Thật tệ khi bà ấy đã mất.”.
“ Bị giết sao.?.”.
Enji nhìn vẻ thoáng buồn trên gương mặt anh, bất chợt hỏi câu kì lạ.
“ Sao em lại nghĩ vậy.?.”.
Cô nhìn vẻ ngạc nhiên trên mặt anh, rõ thấy được ánh mắt anh đã biến mất sự thân thiện vừa rồi, nhưng vẫn bình thản cô đáp:
“ Vì Saka là
Vampire thuần mà, cô Elik nói với em thế. Chắc chắn mẹ anh cũng thuộc
dòng thuần chứ, Vampire thuần chủng thì chết vì bệnh tật sao được. Chỉ
có thể là bị giết thôi.”.
Saka im lặng, trước những lời của cô không đáp lại gì cả.
Enji lại vẫn tiếp tục :
“ Là người nhà Senje giết đúng không.?.Lúc anh mười tuổi thì là 14 năm trước nhỉ,
trong các sổ sách ghi chép nhà Senje có nói đến một vụ xung đột nhỏ vào
14 năm trước giữa một vài người nhà Senje tự ý đến gia tộc nhà Vampire
gây chuyện. Là vụ đó phải không.?.”
Khi còn ở nhà
Senje, cô thường đọc những quyển sách cổ trong thư viện của nhà chính,
những quyển sách hoặc sổ ghi chép đó phần lớn đều nói đến những cuộc
chiến giữa hai gia tộc, đã nhiều lần thử tìm hiểu, Enji vẫn không phát
hiện ra được nguyên nhân chính của sự bất hoà này là gì. Chiến tranh
giữa hai gia tộc vốn dĩ đã có từ rất lâu. Cách đây gần 100 năm mới làm
kết thúc, tất nhiên chỉ là trên giấy tờ thôi.
Vụ việc 14 năm trước đặc biệt được Enji chú ý, vì thời gian đó có thể nói là tình cảm
giữa hai gia tộc được coi là tốt nhất trong rất nhiều năm qua, sau sự
kiện đó liền chuyển biến xấu đi nhiều.
Anh vẫn im
lặng, Enji nhìn rõ sự giận giữ ở anh. Nhưng không dừng lại, vẫn là giọng bình thản đến ngạc nhiên ấy, Enji đều đều nói tiếp:
“ Giờ thì em
có thể hiểu vì sao anh ghét người nhà Senje rồi, thảo nào hồi đầu anh
không ưa em như thế. Ai là người nhà Senje đối với anh đều đáng chết
phải không.?.”.
“ Được rồi
Enji, không cần phải nói nữa.”. Anh quay mặt đi tránh cái nhìn trực tiếp của cô, muốn kết thúc câu chuyện tại đây. Có điều, Enji lại không muốn. Cái miệng nhỏ tiếp tục mở ra:
“ Tại sao lại
không nói nữa, anh tức giận à. Anh không cần phải tức giận với em, em
không gây ra chuyện đó, hơn nữa, mẹ em cũng mất ở vụ đó mà. Cũng bị
người nhà anh giết đó đâu. Nhưng Enji đâu có tức giận.”.
Saka từ từ quay sang nhìn cô, trên mặt là không thể tin được.
“ Em đang nói gì thế.?.”
“ Mẹ Enji cũng mất ở vụ đó mà, nhưng em khác anh nhé, em chẳng tức giận gì cả. Có lẽ
vì Enji có nhớ gì đến mẹ đâu, bà ấy như thế nào Enji cũng chẳng rõ. Nhắc đến mẹ là nhắc đến người nào đó thật xa lạ thôi. Em có một bức tranh vẽ bà ấy, nhưng em đốt lâu rồi, dù sao nhìn vào cũng thấy đó là một người
lạ, giữ tranh của một người xa lạ để làm gì cơ chứ.”.
Người xa lạ. Anh nghe cô nói cảm thấy không hiểu, dù mất mẹ từ sớm, nhưng lúc đó cô cũng phải có ấn tượng gì đó về mẹ mình chứ.
“ Lúc đó em bốn tuổi phải không.?. Bốn tuổi thì cũng có thể nhớ đến mẹ.....”.
“ Không…”. Enji cắt ngang ngay lập tức, tiếng cô nói rất nhẹ, nhưng lại rất chắc chắn.
“ Em bị mất
trí nhớ sau đó mà. Cụ không hề nói bà ấy mất như thế nào, nhưng em nghe
những người trong nhà chính truyền nhau rằng vụ việc đó phần lớn những
người đến nhà Vampire quá nửa đều không trở về, còn bà ấy, khi trở về từ nhà Vampire, cả người bà ấy là máu, bà ấy đến ôm em lúc cuối, sau đó
thì chết. Họ nói khi bà ấy ôm em, em chẳng nói gì, khóc cũng không, lúc
sau thì ngất luôn. Khi em tỉnh dậy thì đã là một tháng sau, không nhớ
điều gì cả. Sau này khi nhớ lại những điều họ nói về cái chết ấy, em
không thấy đau lòng, chỉ thắc mắc không biết cả người bà ấy toàn máu sẽ
trông như thế nào.?. Anh nghĩ xem, có giống những kẻ em đã giết
không.?.....”.
“ Saka, anh làm sao vậy…”.
Cô thấy thật kì lạ, vì sao anh lại ôm cô chứ.?. Cô đã nói xong đâu.
“ Enji, không
cần nói nữa, không nên nói nữa, tôi biết mà.”. Saka ôm cô, cơn giận khi
nãy đã biến mất, thay vào đó là sự thương cảm. Tại sao cô có thể nói về
cái chết của mẹ mình với gương mặt quá mức bình thản như vậy.?.
“ Anh biết làm sao được. Saka, anh không cần phải thương em đâu, ai khi nghe em nói
cũng thật kì lạ, nó đều bày ra bộ mặt đau khổ hộ em là sao chứ. Không
nhớ thì có gì không tốt, cụ nói đó là điều may mắn, một đứa bé khi
chứng kiến cái chết của mẹ mình sau này sẽ không sống tốt được. Nhưng em đã quên rồi, em sống rất tốt. Thật đấy.”.
Cô đẩy anh ra, nhìn anh rất khó hiểu, sau đó là cố gắng giải thích.
Saka nhìn vào
đôi mắt hổ phách xinh đẹp đang ngước lên, giờ nó như thể đang bị sương
che phủ vậy. Cô dường như có chút bực bội, vì cô nghĩ anh không hiểu
những lời cô nói sao. Cô giải thích một hồi chỉ để người khác không
thương cảm cho mình, nhưng cô có hiểu như thế sẽ càng khiến cho người
khác đau lòng về cô.?.
Anh muốn