Polly po-cket
Hải Âu Phi Xứ

Hải Âu Phi Xứ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323605

Bình chọn: 9.00/10/360 lượt.

hông cho con thì cho ai bây giờ? Riêng về việc thằng Triệt đến phòng trà, tửu quán thì đó cũng là vì công việc làm ăn bắt buộc, con đừng có hờn ghen bậy bạ. Ban nãy mẹ con cũng có nói nhưng cha đã bảo chuyện đó không thể tránh được. Nếu con chịu suy nghĩ kỹ thì con sẽ chẳng làm to những chuyện như vậy bao giờ.

Nước mắt Vũ Thường lăn dài xuống má, nàng nhìn cha lắc đầu.

- Cha! Cha đã quá tin lời Triệt! Cha bị mồm mép hắn làm mờ mắt hết rồi.

Thế Triệt chen vào.

- Đó, cha nghe Vũ Thường nói không? Cô ta nghĩ con thế nào chứ? Một con rắn độc hay một thằng chuyên sống bằng nghề lường gạt? Con đã bảo trước là cha đừng ép con phải mua xe làm gì

- Thôi đừng nói nữa!

Ông Dương cắt ngang, nhìn Thế Triệt với cái nhìn trìu mến:

- Cha biết Vũ Thường hiểu lầm con, nhưng con đừng giận, vì dù sao con quen Thường cũng ba bốn năm rồi, hẳn con đã biết tính nó. Nó đã quen thói muốn cái nào được cái nấy, ba mẹ nuông chiều quá thành ra nó mới hư như vậy. Thôi con bình tĩnh đi về trước đi, để Vũ Thường ở đây, mẹ con sẽ khuyên lơn nó. Mai là nó về với con vui vẻ, con cứ tin cha đi!

Thế Triệt nhìn Vũ Thường rồi nhìn ông Dương:

- Con có thể nói riêng với cha một chút không?

- Được.

Ông Dương kéo tay Thế Triệt ra ngoài. Đứng giữa vườn hoa, Thế Triệt nhỏ giọng nói:

- Tốt nhất cha nên cho người dò xét xem, hình như có người đốc xúi Vũ Thường. Nó còn ngây thơ lắm, con biết, không hiểu ai đã thọc bậy, thọc bạ với nàng là...

Thế Triệt giả vờ thở dài, rồi tiếp:

- Lấy cô vợ con nhà tỷ phú coi bộ khổ quá, ai cũng ghen cả. Phải chi cha chẳng có tiền thì hay biết bao!

Ông Dương vỗ vai Thế Triệt an ủi:

- Cha hiểu con lắm Triệt. Để cha khuyên dần nó!

Thế Triệt vội can:

- Cha đừng rầy la Thường. Đáng lý ra con không nên đưa nàng về, chỉ tại ban nãy con nóng quá!

Ông Dương cười:

- Đó thấy không, con vừa giận lại vừa thương, phải không? Cha nói con nghe, trời sinh đàn bà ra bao giờ cũng làm khổ đàn ông chúng mình. Họ chính là một thứ động vật vừa dễ thương vừa đáng ghét nhất phải không con?

Thế Triệt giả vờ cười buồn, rồi làm ra vẻ lo lắng:

- Cha, còn một chuyện nữa

- Chuyện gì?

- Không phải con nghi ngờ Vũ Thường, nhưng mà...

Thế Triệt bứt rứt:

- Nhưng con nghe nàng và tên ký giả họ Du có một mối liên hệ nào đó.

Ông Dương giật mình:

- Thật à?

Triệt thở dài:

- Con chỉ sợ nàng ly hôn là vì....Giả sử Vũ Thường thật lòng muốn lừa dối con.

Giọng ông Dương ôn tồn:

- Đừng nói bậy! Nó trẻ, không biết gì hết. Con cứ về nhà đi, để cha lựa lời nói với nó. Mới đòi nằng nặc lấy nhau cho được rồi bây giờ đòi ly hôn. Đâu có được.

Thế Triệt ngập ngừng:

- Cha, đừng rầy la Thường quá. Dù Thường có thế nào đi nữa con cũng vẫn...

Ông Dương vỗ vai Triệt thân mật:

- Cha hiểu, con cứ về đi, cha chẳng nặng lời với nó đâu. Ngày mai, cha sẽ mang lại cho con một cô vợ ngoan ngoãn.

Thế Triệt ấp úng:

- Cảm ơn cha, vậy thì con về trước nhé!

- –, về đi!

Ông Dương đưa mắt nhìn theo, nghe tiếng xe tắt hẳn ông mới quay vào. Vừa bước vào cửa đã trông thấy Vũ Thường hai tay ôm đầu ngồi đó.

Bà Dương hết lời giải thích nhưng Vũ Thường vẫn cứ lắc đầu. Ông Dương có vẻ giận, lên tiếng:

- Vũ Thường, con làm trò khỉ gì thế?

Vũ Thường ngẩng đầu lên, đưa mắt buồn buồn nhìn cha:

- Cha, cha đừng tin lời hắn, hắn là một con quỷ.

- Nói bậy.

Ông Dương hét.

- Vũ Thường, con lớn rồi, đã làm vợ người ta mà sao con ăn nói hồ đồ như vậy? Hôn nhân chứ đâu phải trò chơi mà vui thì ở, buồn thì dứt? Lúc đòi lấy người ta thì hối thúc luôn miệng, chậm một ngày cũng không được. Bây giờ lại đòi ly hôn, con có điên không? Thuở xưa ba mẹ chiều con quá thành ra bây giờ con mới muốn trời là đòi cho được trời. Suy nghĩ kỹ đi rồi hãy quyết định con ạ.

Vũ Thường đứng yên, nước mắt chảy dài. Đột nhiên nàng quỳ xuống thảm, ôm mặt van xin:

- Cha, con biết con đã hành động gàn bướng, cố chấp, tạo nên quá nhiều lỗi lầm để cha mẹ phải lo lắng. Con là một đứa con hư, chỉ mang đến phiền nhiễu cho cha mẹ. Nhưng bây giờ con đã suy nghĩ thật kỹ, mong ba mẹ chấp thuận cho con được ly hôn với Triệt, con van cha!

Ông Dương kinh ngạc bước tới giữ lấy vai con:

- Vũ Thường, con nói thế là thế nào? Chuyện gì đã xảy ra thế con?

Bà Dương cũng ngạc nhiên, chưa bao giờ bà thấy Vũ Thường có vẻ khổ sở thế này.

Ngay từ thuở nhỏ, bản tính cao ngạo đã làm cho Thường coi thường, gan lì trước mọi sự, ngay việc bảo nàng cúi đầu để chào một ai nàng cũng không làm. Chắc chắn phải có một cái gì đây! Lòng xót con gái hiếm hoi khiến bà phải bước tới ôm lấy con.

- Có chuyện gì từ từ mà giải quyết con ạ. Làm gì con phải khổ sở thế này? Vũ Thường, Triệt nó đã làm gì con? Con cứ nói đi, mẹ sẽ tìm cách giải quyết. Bây giờ đứng dậy đi.

Vũ Thường nắm lấy tay mẹ, nắm lấy tay cha, nàng vẫn quỳ yên, nước mắt như mưa:

- Con chỉ muốn ly dị, nếu cha mẹ còn thương con thì xin chấp thuận cho con lần cuối cùng này.

Ông Dương bối rối:

- Nhưng ly dị cũng phải có lý do, nó đã làm gì con?

- Anh ấy...Anh ấy....

Vũ Thường không biết trả lời thế nào. Ức hiếp chăng? Vâng, nhưng phải trình bày việc ức hiếp đó như th