
a. Bắt đầu từ bây giờ, bất cứ chuyện gì của các người đều không
liên qun đến tôi. Tôi nói vậy cô đã hài lòng chưa?”
“…Ô!”
Thẩm Anh Xuân không ngờ Hứa An Ly lại dứt khoát như vậy. Cô ta nói: “An Ly, cô
là bạn của Lý Dục, đương nhiên cũng là bạn của tôi, là nào cô lại không muốn?”
Thẩm Anh Xuân đưa tay lên nắm lấy vai cô, làm ra vẻ thân mật. Toàn thân Hứa An
Ly trong khoảnh khắc bỗng cứng đơ ra.
“Phải!
Tôi không muốn, vì tôi sợ, tôi sợ tình yêu của các người gặp trục trặc, sợ lúc
các người không hạnh phúc, tôi lại chẳng có cách gì để giải thích cho cô. Cho
nên tôi muốn chúng ta hãy cứ sống ở hai thế giới riêng biệt, không làm phiền gì
đến nhau thế là tốt lắm rồi”
“Tôi
cũng không gượng ép, chỉ cần cô sống vui vẻ là được”
Sau khi
bước ra từ nhà vệ sinh, chẳng ai nói câu gì, Hứa An Ly cũng chẳng muốn nói
nhiều. Nhưng Đường Lý Dục thấy Thẩm Anh Xuân cầm tay thân mật với Hứa An Ly đi
cùng nhau thì cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Anh luôn có một tâm nguyện, hy vọng
Thẩm Anh Xuân và Hứa An Ly trở thành bạn tốt của nhau. Xem ra hai người nói
chuyện cũng rất hợp nhau mà.
Vốn dĩ,
Đường Lý Dục muốn nói chuyện với Thẩm Anh Xuân về Hứa An Ly, nhưng lại sợ cô ấy
hiểu lầm, không biết bắt đầu từ đâu, giừo thì tốt rồi, không ngờ hai người đã
thực sự trở thành bạn bè. Hình như trong tiềm thức của người đàn ông đều có
nguyện vọng bạn gái và hồng nhan tri kỷ làm bạn tốt của nhau thì phải.
Trong
mắt anh, Hứa An Ly mãi mãi là một cô gái thuần khiết và trầm lặng, mãi mãi
giống như thiên thần vậy. Cô luôn là người lương thiện và tốt bụng, và là người
làm anh cảm thấy ấm áp và bình yên. Còn Thẩm Anh Xuân luôn khiến anh cảm thấy
bất an, khiến anh đau đầu, khiến anh hạnh phúc rồi cũng khiến anh đau khổ,
khiến trái tim anh tan nát rồi lại khiến anh yêu mến. Tại sao cùng là con gái
mà họ lại khác nhau nhiều đến vậy?
Thẩm
Anh Xuân tất nhiên đã không quên kể với Đường Lý Dục về chuyện vui của Hứa An
Ly và Tần Ca. Hứa An Ly đối với lời chúc phúc của họ cũng chỉ gật đầu hời hợt,
sau khi ăn uống xong xuôi, liền cáo từ ra về. Đường Lý Dục đề nghị đi hát
karaoke, nhưng Hứa An Ly lấy lý do có việc để từ chối rồi rời khỏi nhà hàng.
Thẩm Anh Xuân mỉm cười chào tạm biệt cô, cũng không quân nói với Tần Ca: “Tối
nay, An Ly sẽ giao lại cho anh, nếu như cô ấy có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tìm
anh hỏi tội đấy, Tần Ca!”
“Yên
tâm đi, nếu như tôi dám làm gì cô ấy, thì Lý Dục sẽ là người đầu tiên không bỏ
qua cho tôi!”
“Biết
thế là được rồi!” Đường Lý Dục nói.
Hứa An
Ly và Tần Ca cùng nhau về.
Trong
phòng ăn chỉ còn lại Đường Lý Dục và Thẩm Anh Xuân. Bốn mắt nhìn nhau không nói
một lời.
Trải
qua sự việc tan vỡ lần này, tuy có niềm vui của sự tan rồi hợp, nhưng cũng có
sự gò bó không tự nhiên. Trong lòng hai người bỗng dưng như ngọn lửa đang ngùn
ngụt cháy, Thẩm Anh Xuân cũng sẽ không chủ động tiến thêm nửa bước, đây là một
cách bảo vệ mình theo bản năng của con gái. Tỏng phòng ăn, ánh đèn lung linh mờ
ảo khiến cho những thứ không rõ ràng lại càng thêm phần bí ẩn tạo không khí
hưng phấn đến lạ.
Tâm
trạng của Đường Lý Dục đang rất vui.
Từ sau
khi Hứa An Ly và Tần Ca ra về, ánh mắt anh không hề rời khỏi Thẩm Anh Xuân. Chỉ
khi yêu sâu sắc một người, người ta mới dùng ánh mắt đó để nhìn người ấy, ánh
mắt khiến cho ai cũng phải nghĩ rằng cho dù đã chất thì tình yêu này vẫn luôn
còn mãi.
Bị anh
nhìn như vậy, Thẩm Anh Xuân bống như một cô gái nhỏ vừa mới chào đời, lần đầu
tiên đối mặt với người mình yêu, khuôn mặt tự nhiên có chút thẹn thùng. Ánh mắt
anh khiến cô nhớ lại ngày đầu tiên khai giảng…
Im lặng
một hồi lâu, trong phòng dường như có thể nghe thấy nhịp tim đập của hai người
“Thẩm
Anh Xuân!” giọng nói của anh trầm nhẹ. Chẳng đợi cô đáp trả, anh đã đứng lên,
đưa tay ra và đặt lên vai cô. Lúc này, thời gian và không gian như dừng lại. Cả
người cô đã nằm gọn trong lòng anh. Anh ôm chặt cô vào lòng, áp mặt cô vào mặt
mình, cứ cọ đi cọ lại như thế, bộ râu lún phún của anh cọ vào da cô, không phải
là đau, mà là cảm giác rất đặc biệt, đó là cảm giác của một người đàn ông.
“Thẩm
Anh Xuân, em muốn anh phải làm sao thì em mới không buông tay?”
“Đường
Lý Dục, anh muốn em phải như thế nào thì anh mới hiểu được tình yêu của em?”
Đường
Lý Dục nghe xong không nói gì, liền kề môi lên tai Thẩm Anh Xuân, hơi thở ấm ấp
thổi vào mặt cô khiến nó trở nên ửng đó. Cô liền lấy tay đẩy anh ra: “Anh thật
là ghê gớm. đừng có đụng vào em!”
Anh mặc
kệ, nhân tiện anh đặt ngay tay cô lên ngực mình, tay kia tóm lấy eo cô, rồi đặt
môi lên môi cô. anh hôn cô một cách say đám khiến cô không thể nào thở được. Cố
gắng để tránh ra, cô mới phát hiện một tay kia của anh đã không biết từ lúc nào
đã luồn vào trong áo lót của cô, nắm chặt lấy “nó”.
Cơ thể
anh đã nhịn quá lâu rồi, rất nhiều rất nhiều ham muốn, chẳng còn nhớ là hai
người đang ở trong phòng ăn. Đương lúc say đắm đê mê thì cửa phòng bật mở, cô
phục vụ bước vào tròn mắt, “á” lên một tiếng rồi lấy tay che mặt.
Tiếng
“á” ấy đã làm thức tỉnh những người đa