
ường như có một lỗ hổng lớn mà không biết dùng cái gì có
thể lấp đầy.
Trong
cái ánh đèn hô loạn của không gian âm nhạc, anh bất chợt thấy một gương mặt
quen quen, giọng nói cũng quen quen. Ngoảnh đầu lại, có cái gì như đang thu hút
anh, rồi tự dưng thấy hơi sửng sốt!
Anh
không nhìn nhầm đấy chứ?
Gương
mặt thanh tú như nước đó, trong ánh đèn chợt sáng chợt tối, dần dần hiện ra.
Là cô
ấy! Cô ấy đang áp má, vai kề vai nhảy với một chàng trai! Sao có thể thế được?
cùng với loại đàn ông đó? Mùi rượu nhẹ nhẹ, rõ ràng, tuôn trào trong cái ánh
đèn lờ mờ. Máu lập tức dồn lên não, anh đứng phắt dậy, bước nhanh tới, đột ngột
nắm lấy tay cô. Cô vẫn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Cho đến khi
tay bị nắm quá đau cô mới biết mình đang bị một người kéo ra hỏi hiện trường.
Nhờ ánh
trắng, cuối cùng vô cũng nhìn rõ vừa lôi mình là ai.
Nhìn
bằng ánh mắt phẫn nộ.
“Đáng
ghét!” sau đó cô giận sự bỏ đi. Cơ thể anh như một khúc cây, sừng sững chắn
trước mặt cô .
“Làm gì
vậy? Anh muốn làm gì?” cô hét lên, giống như trền đường gặp kẻ bất lương vậy.
Một bàn
tay dùng sức bóp chặt lấy tay cô, mặc cho cô vùng vẫy cũng không thoát ra được
“Làm gì
vậy? Em nói xem là làm gì!”
“Buông
em ra!”
“Em có
biết em đang làm gì không?”
“Buông
em ra!” cô ra sức vùng vẫy, la hét ầm ĩ.
Sự
giằng co của hai người đã khiến cho bảo vệ ở cửa chạy tới. May mà quen Tần Ca,
nếu không, chưa biết chừng anh lại bị ăn một trận đòn oan.
“Lớn
bắt nạt bé!”
“Anh cứ
lớn bắt nạt bé đây! Nếu không thể, em sẽ tự huỷ hoại bản thân mình!”
“Là do
em tình nguyện thế!”
“Em làm
thế này cũng chưa chắc đã là cuộc sống mới. Anh muốn em phải sống hạnh phúc!”
“Anh
tưởng rằng mình là thượng đế à? Muốn em như thế nào là được thế sao? Anh đánh
giá quá cao bản thân mình rồi đây!”
“Anh
biết, em ghét anh, nhưng nếu em coi anh là anh em của em thì xin em hãy rời xa
gã vừa nãy. Hắn ta có biệt danh là “Vua nhảy dưới ánh trăng”, đó không phải là
một người đàn ông đứng đắn, hắn ta chỉ thích trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi
nhưng lại không bao giờ chịu trách niệm! Hắn sẽ huỷ hoại em mất!
“Cút
ra!”
Hứa An
Ly vùng vẫy, la hét và dùng hết sức để tát vào mặt Tần Ca một cái nảy lửa, cảm
giác như năm ngón tay hằn rõ trên má anh.
Bốp!
Tần Ca
không kịp phản ứng, sau cứ tát trời giáng ấy anh lấy tay bưng mặt, đứng yên như
trời trồng, Hứa An Ly không quan tâm, cô quay đầu trở lại quán bar. Cô cứ muốn
vui vẻ như vậy đấy, cô cứ muốn gây mê chính mình như vậy đấy. Nếu không vậy, cô
cũng không biết mình có phải vẫn đang sống, đang tồn tại hay không…
Sau
mười hai giờ đêm, gã đàn ông với biệt danh “Vua nhảy dưới ánh trăng” ấy đã ôm
eo Hứa An Ly, bước từ trong quán bar ra, trên người nòng năch mùi rượu. Một
tiếng cười ngạo nghễ giòn tan phá tan sự yên tĩnh của màn đêm, làm kinh động
đến Tần Ca vẫn đang ngồi đờ đẫn trên bậc thầm.
Tần Ca
đứng dậy xông lên, Hứa An Ly và cái tên “Vua nhảy dưới ánh trăng” coi như không
nhìn thấy anh, tiếp tục tiến bước về phía trước, Tần Ca đành phải bước lên phá
trước một bước để chặn trước mặt họ.
“Đừng
để ý đến anh ta, anh ta là kẻ tâm thân đấy!” Hứa An Ly quẳng cho Tần Ca một ánh
mắt khinh bỉ, rồi quay đầu nói chuyện với gã đàn ông kia.
“Phải!
Tao chính là kẻ tâm thần đây, nên mày hãy tránh xa cô ấy ra! Nếu không, tao sẽ
không khách sáo với mày đâu”. Tần Ca khua tay tạt đầu tên “Vua nhảy dưới ánh
trăng”.
“Em
yêu, em không thích anh ta phải không?”, “Vua nhảy dưới ánh trăng” dường như
muốn yêu cầu chứng thực điều gì từ thái độ của Hứa An Ly.
Không
đợi câu trả lơi, gã thấy Tần Ca có vẻ rất quyết liệt và gã thì không muốn gây
sự đánh nhau cho nên đã bỏ Hứa An Ly tháo chạy một cách tế nhị, một mình biến
mất trong bóng đêm.
Trong
đêm tối, trên con đường rộng lớn, vẫn đèn hoa lộng lấy, tiếng nhạc buồn thương
réo rắt phát ra như lời hẹn ngầm, chỉ còn lại hai người lặng im đối mặt nhau.
Tần Ca nhìn về phía Hứa An Ly, trong mắt cô dường như có chút gì ướt ướt.
Một
chiếc xe vụt qua, xé tan đêm tối yên lặng
Tần Ca
không biết đã nhìn Hứa An Ly bao lâu, ánh mắt anh có một sự ngoan cố, có ánh
sáng rực rỡ và hạnh phúc của sự bất chấp tất cả.
“…Xin
lỗi”
Một
tiếng xin lỗi lý nhí, mang theo biết bao nhiêu sự chua xót, mang theo ánh mắt
rưng rưng của sự ấm áp, nhẹ nhàng tràn qua trái tim anh, tràn qua tất cả các tế
bào. Cô nhè nhẹ chuyển người, trong khoảnh khắc ấy, những giọt nước mắt đã bị
chôn sâu bỗng trào ra không gì ngăn lại được.
Đó là
giọt nước mắt ấm áp, giống như mưa phùn của mùa thu, từng giọt, từng giọt lăn
nhẹ trên gò má.
“Nếu
trong lòng em thấy khó chịu, hãy cứ khóc đi, rồi em sẽ cảm thấy thoải mái hơn
đấy”. Tần Ca nhẹ nhàng vỗ vai Hứa An Ly.
Rất lâu
sau, Hứa An Ly mới ngăn được nước mắt: “Em xin anh, đừng đối tốt với em như vậy
được không?”
“Anh
cũng xin em, đừng hành hạ mình như thế được không?”
“Chỉ
cần anh đừng đối tốt với em thế nữa, em sẽ không hành hạ bản thân mình nữa”
“Thật
không?”
“Thật”
“Được.
Hãy nhớ lúc nào không vui thì em hãy nhớ đến anh, anh