
cô trong email. Tình yêu không phải
là vĩnh cửu, nếu có điều ấy liệu con người có tiến bộ được nữa không? Tình yêu
chỉ có thể là một giai đoạn nào đó trong một đời người. Bởi vì tháng ngày còn
dài, dài đến mức những thứ như tình yêu, tình cảm mà ta từng cho rằng nó có thể
bền lâu đến biển cạn đá mòn, và cả những nỗi hận thì không muốn nhắc tới, cũng
đều bị cát bụi của thời gian vùi lấp, không còn một dấu tích. Dài đến mức ta có
thể lại yêu một người nhiều như trước. Sau đó tất cả mọi vui buồn đều dần dần
phai nhạt đi, cho nên từ bỏ, cũng là yêu.
Thẩm
Anh Xuuân vẫn giữ thái độ khinh khỉnh như trước, một cô gái thông minh mà lạnh
lùng như thế, có làm việc gì cũng không quên nói những lời bóng gió. Cô ta nhất
định muốn mời Hứa An Ly và Tần Ca ăn cơm.
“Không
đi! Không đi! Không đi!”
Hứa An
Ly không muốn nhìn thấy người con gái đó, bất cứ việc gì liên quan đến cô ta
đều xui xẻo, huống hồ giữa cô ta và Đường Lý Dục không còn quan hệ gì với nhau
nữa. Đã tuyên bố trước mặt Thẩm Anh Xuân rằng Tần Ca là bạn trai cô, điều đó đủ
để chứng minh cho sự quyết tâm cắt đứt của cô vớ Đường Lý Dục.
“Em
không đi, chứng tỏ em có tật giật mình!”
Hớ, cái
anh này! Thế thì khác gì vừa ăn cướp vừa la làng chứ?
“Vậy
sao? Thế thì em sẽ cho anh thấy rốt cuộc ai mới có tật giật mình!”
“Có thế
chứ, nếu đã quang minh lỗi lạc như vậy thì sao lại không đi? Phải để cho những
người có tật bị giật mình!”. Quân tử làm việc luôn luôn ngay thẳng.
Cô bé
ngốc, Hứa An Ly, rốt cuộc là em bị trúng kế của chính mình hay bị trúng kế của
người khác đây? Thẩm Anh Xuân tất nhiên là sẽ cố gắng hết sức để bày tỏ chân
thành rồi, vì dù sao, người thắng đậm nhất trong cuộc chơi này là cô ta mà. Cô
ta có lý do gì để không chân thành cơ chứ?
Hứa An
Ly đồng ý một cách nhạt nhẽo.
Vui hay
không vui cũng chẳng quan trọng, sự việc đã vậy, cô cùng chẳng thể quyết định
hết được. Số phận là một tấm lưới mà mình không nhìn thấy, mà chính bản thần
mình lại là người trong tấm lưới. Đối với việc của Thẩm Anh Xuân và Đường Lý
Dục, cô cũng đã làm hết những điều nên làm, nói cách khác là đã cố gắng hết sức
rồi. Hành động của Hứa An Ly có thể được dùng từ cao thượng để hình dung. Tóm
lại, cô không cảm thấy nợ ai điều gì, còn việc người khác đối với cô như thế
nào cũng không còn quan trọng nữa. Trải qua bao nhiêu sóng gió như vậy, cô
không muốn mình sống trong cảnh sóng to gió lớn mãi như vậy nữa.
Trong
bữa ăn, ngoài việc cắm cúi ăn ra, Hứa An Ly thực sự cũng chẳng có gì để nói nên
cô đã gọi điện cho mẹ, mẹ cô ở đầu dây bên kia khóc thút thít. Sau khi ngừng
khóc, ngoài câu “xin lỗi” ra, bà chẳng biết nói câu gì khác. Hứa An Ly tuy
không nói lời xin lỗi, nhưng như vậy cũng chẳng phải là một cách xin lỗi hay
nhất sao.
Mẹ con
hiểu nhau mà.
Con
người ta khi còn trẻ luôn phải trải qua rồi mới hiểu được, luôn phải mất đi thì
mới có được. Mặc dù sau sự mất mát ấy, Hứa An Ly không có được thứ mà cô khao
khát nhất, nhưng cũng chẳng phải là sau sự mất mát đó, cô đã tỉnh ngộ ra nhiều
điều hay sao? Cái phải mất chắc chắn sẽ mất.
Còn
Thẩm Anh Xuân, cô ta luôn cố gắng hết sức để tỏ ra hiếu khách, Hứa An Ly rời
bàn ăn đi vào nhà vệ sinh. Mở vòi nước ra, cô đứng thừ người ra trước gương,
nhìn vào khuôn mặt chưa đầy mười chín tuổi mà đã qua bao nhiêu bể dâu của mình.
Nếu như không phải có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, thì cô cũng không
biết nước vẫn đang chảy xối xả, lãng phí như thế.
Hứa An
Ly vội vàng lấy tay vốc nước, cô hất nước lên mặt mình, cố gắng tỉnh táo hơn,
một giọng nói nhỏ trầm vang lên sau lưng cô: “Cảm ơn cô”
Bàn tay
để trên mặt có khoảnh khắc như cứng đơ ra, nhưng rất nhanh, lại vốc thêm vốc
nước thứ hai hất mạnh lên mặt.
“Tôi
không cao thượng như cô nghĩ đâu”. Rửa xong mặt, cô nói tiếp: “Tôi cũng biết
ghen, biết đố kị chỉ là khi tôi đặt hai người họ cạnh nhau để so sánh, tôi mới
phát hiện, mình vẫn thích người kia nhiều hơn là thích anh ta, chỉ đơn giản vậy
tôi”
“Vậy
sao?” người đứng sau lưng cô như đang mỉm cười: “Tất nhiên Tần Ca là một người
rất tài giỏi, có nhiều cô gái yêu thầm anh ta, coi như cô có mắt nhìn người.
Nếu cô và anh ta mà đến với nhau, đó thật sự là hạnh phúc của cô đấy…”
“Cô
đang nói hộ anh ta đây à?”
Hứa An
Ly cuối cùng cũng ngẩng mặt lên và quay người về phía người đối diện. Những
giọt nước cứ liên tục lăn trên mặt cô, không biết là nước mắt hay là nước máy.
Thẩm
Anh Xuân cười một cách ngượng ngùng: “An Ly, cô nghĩ sai rồi, tôi thật sự cảm
thấy một người đẹp trai và tài hoa như vậy có thể thích cô, cô nên trân trọng
và cảm thấy thoả mãn mới đúng. Tình yêu đẹp, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu,
đừng để mất bò rồi mới lo làm chuồng”
“Cảm ơn
cô, chỉ có điều tôi muốn nói cho cô biết rắng, tôi thích ai là việc của tôi,
tôi không thích ai cũng là việc của tôi. Yên tâm, tôi sẽ không làm kẻ thứ ba để
người khác căm hận đâu, tôi không giỏi được như cô, cho nên tôi tự nguyên rút
lui. Cô cứ yên tâm mà yêu anh ấy, giữa tôi và Đường Lý Dục đã không còn bất kỳ
quan hệ gì nữ