
nhầm nên Hứa An Ly đặc biệt nhắc lại một lần nữa: “… Anh… có từng
thích em không?”
“Có
thích.” Rất lâu sau, Đường Lý Dục mới nhìn Hứa An Ly rồi chậm rãi
nói từng từ một.
Khóe
miệng Hứa An Ly nở một nụ cười mềm mại và trong sáng. Trong cái
khoảnh khắc ấy, trong tim cô bỗng có một nỗi buồn rất nhẹ từ từ
tràn ra, nhưng cô không thấy trống rỗng, cũng không trách Đường Lý
Dục. Bởi đây mới là cái đáp án mà cô muốn có được, đây mới là
những lời mà cô muốn nghe, cho dù những lời anh nói đều là nói dối.
Cô
đã chờ câu này bảy năm rồi, từ lớp chín cho đến đại học năm thứ tư.
Nếu như con người lấy tiêu chuẩn tám mươi tuổi để tính, thì đó đã
chiếm gần một phần mười, mà một phần mười này lại là quãng tuổi
xuân đẹp nhất trong cuộc đời.
Tình
yêu chính là quá trình khiến mình không ngừng trau dồi, không ngừng
trưởng thành, không ngừng mất đi và không ngừng có được. Sau đó, nó
sẽ dần dần lớn lên, dần dần chín chắn, cũng dần dần vui vẻ và
thất vọng. Vui và buồn không ngừng xen kẽ vào nhau. Nhận được và mất
đi, cũng đan xen vào nhau, lặp đi lặp lại xuất hiện trong cuộc sống
của cô.
Thực
ra, trong cuộc tình vẫn chưa bắt đầu mà đã kết thúc này, đối với
Hứa An Ly, những thứ mà cô có được còn nhiều hơn những thứ mất đi.
Cô chỉ là mất đi một người, mất đi một cuộc tình, cái tính ngang
ngạnh và ngốc nghếch của cô đã phải trả giá bằng sự đau khổ.
Cô
cũng đã từng đặt dấu hỏi, nhưng nhiều hơn đó là cô đã học được
cách chữa lành vết thương, học được cách tự chế thuốc cho mình. Cô
nhanh chóng tìm ra vết thương, nhưng cũng không coi nhẹ chỗ bị thương.
Cô học được cách trân trọng, biết tất cả không phải là của mình, ghi
hận cũng chẳng có tác dụng gì. Tất cả những người đi cùng chúng ta
một đoạn đường tất sẽ có giá trị nhất định trong ký ức của chúng ta,
không cần xóa bỏ, cũng không cần ghi nhớ để mà hận thù!
“Vậy
thì, sau này…”
Im
lặng một hồi lâu, Đường Lý Dục hỏi Hứa An Ly: “Em có hận anh không?”
“Đã
là chuyện của quá khứ rồi.” Tiếng nói lướt qua, kèm theo sự xa cách
lạnh lùng. Đường Lý Dục ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hứa An Ly, tư
duy trong đầu bỗng nhiên trống rỗng.
“Đường
Lý Dục, em hy vọng bọn anh hạnh phúc. Tuy là em và anh đã chia tay
nhau, nhưng chúng ta vẫn là bạn bè. Vì vậy, em chẳng có lý do gì để
không chúc phúc cho anh cả.”
Đường
Lý Dục khẽ mỉm cười, trong mắt có giọt nước ươn ướt.
Hứa
An Ly có thể nói chuyện của hai người một cách điềm tĩnh như thế,
đó là tâm nguyện lớn nhất của anh. Nhưng khi tâm nguyện của anh đã
được biến thành hiện thực, thì trong lòng bỗng có một sự day dứt
mạnh mẽ như sóng biển trào dâng.
Trong
cuộc tình này, rốt cuộc là ai đã làm tổn thương ai? Ai là người
chiến thắng? Vẻ bề ngoài là Thẩm Anh Xuân, nhưng anh chưa bao giờ cho
là như vậy. Bởi vì sự áy náy đó sẽ vây quanh lấy trái tim anh,
khiến anh đứng ngồi không yên, giống như lúc này, cô càng thản nhiên
đối mặt với anh, thì anh càng cảm thấy mình bối rối.
Gió
nhè nhẹ thổi bay những chiếc lá cây. Màn đêm của đầu hạ yên tĩnh
không một tiếng động.
Anh
đưa tay ra, vỗ vỗ vào vai cô.
Lặng
lẽ, gió đêm thổi tới làm Hứa An Ly run lên một cái. Sau đó, giọt
nước mắt ấm áp, từ trong khóe mắt cô tuôn ra mạnh mẽ. Giống như một
đứa trẻ làm chuyện sai trái, anh đứng nhìn Hứa An Ly nước mắt tràn
trề mà không biết làm gì. Cuối cùng, Đường Lý Dục đưa tay lên, ngón
tay lạnh ngắt hơi run run, muốn lau những giọt nước mắt đang lăn dài
trên mặt cô, nước mắt nóng hổi đã làm nóng các ngón tay lạnh giá
của anh.
“Anh
cũng không biết nên làm thế nào…” Một hồi lâu sau, anh nói.
Thấy
Hứa An Ly vẫn đang khóc, anh nói tiếp: “Nếu như em cảm thấy khóc ra
được sẽ dễ chịu hơn, thì em hãy khóc thoải mái trước mặt anh đi. Anh
biết, anh đã làm em tổn thương…”
Cô
càng khóc, anh càng cố gắng giải thích: “Nếu như có thể bù đắp, anh
nguyện sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho những đau khổ mà em đã
từng chịu đựng…”
Bù
đắp ư? Tình yêu là chuyện bù đắp thì có thể hết đau ư? Nếu như bù
đắp, phải dùng cái gì bù đắp mới có thể làm cho vết thương trong
trái tim mình bình phục trở lại, mãi mãi không bao giờ đau nữa? E
rằng vẫn chưa có loại thuốc nào như thế, trừ phi…
“Xin
lỗi…”
Hứa
An Ly vừa nói, vừa để cho nước mắt của mình tự do rơi vào lòng bàn
tay của Đường Lý Dục. Cô không muốn làm phiền đến cuộc sống hạnh
phúc đã bình thường của anh