
n cạnh ghế sofa, cô nhẹ nhàng trở về phòng mình, trước khi rời
đi, cô đứng rất lâu trước ghế sofa nhìn chăm chú dáng vẻ anh ngủ.
Phổ Hoa lại mất ngủ, nửa đêm bị tỉnh giấc bởi tiếng mở cửa, đi dép bước ra ngoài,
Vĩnh Đạo đã không còn ở đó nữa. Trên ghế sofa chỉ còn lại chiếc chăn mỏng đã
gấp, để lại dấu vết anh từng nằm, trứng gà trên bàn thiếu hai quả, vỏ trứng bóc
ra được vứt gọn trong thùng rác.
Cô bước ra ban công, nhìn ra ngoài theo thói quen. Trong đêm, ngoài ánh đèn lác
đác, cái gì cũng không nhìn rõ. Anh có lẽ cũng đang đứng ho dưới gốc cây nào
đó, hút thuốc, hoặc cô đơn rời đi.
Bức tranh đó vặn xoáy vào trái tim cô đến đau đớn, nhoài người lên lan can ban
công, cô lặng lẽ rơi lệ.
Sáng sớm ra khỏi nhà, quay đầu nhìn lên mắc áo từng treo áo khoác của anh, trên
đó trơ trọi, bất động đứng im, cô vẫn muốn khóc.
Anh đã đi đâu? Sau này sẽ thế nào?
Biết rõ không nên nhớ, nhưng cô không thể ngăn bản thân, hết lần này đến lần
khác, nghĩ đi nghĩ lại.
***********
Phổ Hoa bề ngoài vẫn đi làm tan làm như bình thường, bản thân cô khó buông xuôi
những lo lắng về việc của của Tất Mã Uy. Cô không chỉ một lần mơ thấy Vĩnh Đạo
với gương mặt bị thương và đôi mắt mệt mỏi vằn máu. Cô cảm thấy mình lại sắp
rơi vào cảnh khốn cùng trước đây, đến bước đường cùng, giống như một chân sa
vào cát lún không cách nào tự thoát ra được.
Chiếc cốc tối đó anh uống nước vẫn đặt trên thành bồn rửa tay trong bếp, hàng
ngày cô đều nhắc nhở bản thân rửa sạch rồi cất đi, nhưng lại không muốn chạm
vào, liền cứ để nó như vậy. Tuy nhiều lần bảo bản
thân đừng nhúng tay vào, Phổ Hoa vẫn lên mạng điều tra tư liệu của phòng thí
nghiệm và manh mối liên quan.Trong vài ngày, tin tức có giá trị ít đến mức đáng
thương, cô chỉ tìm thấy lời giới thiệu về phòng thí nghiệm của Vĩnh Đạo.
Thông qua bản giới thiệu này, cô mới hiểu rõ mấy năm nay Vĩnh Đạo đang làm gì,
là vất vả kinh doanh, miễn cưỡng sinh tồn trong khe hở những phòng thí nghiệm
nhà nước mọc lên như nấm.
Phổ Hoa suy nghĩ hai ngày, cuối cùng quyết định đi Đại học Bắc Kinh một chuyến,
tận mắt nhìn bản báo cáo nghiên cứu bị Tất Mã Uy ăn cắp bản quyền. Giống như
Vĩnh Bác nói: Cho dù giữa hai đứa xảy ra chuyện gì, khi nó khó khăn nhất, em
không thể khoanh tay đứng nhìn!
Câu nói này đánh trúng chỗ yếu nhất của Phổ Hoa, sau khi cô biết mình liên quan
đến toàn bộ sự việc thì không cách nào không quan tâm.
Đầu tiên cô liên lạc với bạn bè trong trường đại học, lại tìm Tang Hinh Mai,
nhanh chóng thông qua cô ấy xin được tờ giấy chứng nhận ra vào thư viện. Phổ
Hoa đã chuẩn bị vẹn toàn, chọn buổi chiều không quá bận rộn sau khi làm xong
bản thảo liền xin nghỉ để đi Đại học Bắc Kinh, đó là nơi Vĩnh Đạo và Tất Mã Uy
cùng học, cũng là nơi cô thường đến thời hai người yêu nhau.
Đã rất lâu cô không bước qua khuôn viên trường Đại học Bắc Kinh, khi bước vào,
những cảnh năm, sáu năm trước trong phút chốc trở lại trước mắt Phổ Hoa.Trong
mấy năm ngắn ngủi khuôn viên thay đổi rất nhiều so với trước kia, cô cũng vậy,
khi đó hai người ở bên nhau, bây giờ chỉ còn lại một người.
Tại thư viện, cô nhanh chóng tìm được tất cả tạp chí sinh hóa của trường kỳ gần
đây, trong lúc chờ đợi nhân viên thư viện chọn tài liệu, cô lại nhập tên Vĩnh
Đạo vào máy tính. Sau vài giây tìm kiếm, trên cửa sổ liệt kê ra những báo cáo
Vĩnh Đạo từng phát biểu mấy năm nay. Cô
không ngờ, cùng lúc khi họ trải qua giai đoạn tình cảm bấp bênh, anh vẫn có thể
đạt được nhiều thành tích như vậy trong công việc.
Lại nhập tên Tất Mã Uy để tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy báo cáo phát biểu cậu ta
ký tên một mình trên tạp chí, mở tin ra, ngày phát hành cũng mới gần đây. Lấy ra
bản gốc và tất cả các bài viết của Vĩnh Đạo, Phổ Hoa copy mang ra ngoài thư
viện mới bắt đầu nghiên cứu tỉ mỉ. Cô rất lạ lẫm đối với lĩnh vực chuyên ngành
sinh hóa, nhưng tóm tắt lời tựa và nội dung, không khó nhìn ra độ khó của đề
tài và đóng góp của nó.
Đi dạo trong khuôn viên trường, cô nhất thời chưa biết nên làm gì tiếp theo.
Khiếu nại thẩm tra đối với việc ăn cắp báo cáo cần phải có một quá trình, chỉ
dựa vào tài liệu trong tay, khả năng thắng của Vĩnh Đạo không lớn.
Bất giác cô đi tới cổng khoa sinh hóa. Tòa nhà
giảng đường vẫn như vài năm trước, Phổ Hoa từng vô cùng quen thuộc với tòa nhà
thí nghiệm bên cạnh. Thời đại học, cô thường
đứng ngoài phòng thí nghiệm đợi Vĩnh Đạo tan học, thi thoảng còn ra phía sau
tòa nhà, nhìn xuyên qua cửa kính đã bị tróc sơn tìm dáng vẻ mặc áo khoác trắng
làm thí nghiệm của anh.
Đó đã là chuyện của mấy năm trước nhỉ? Năm năm hay mười năm?
Phổ Hoa quên cả mình đứng trước tòa nhà bao lâu, trời không còn sớm, cuối cùng
cô quyết định đi vào xem.
Đúng lúc tan học, từng tốp hai, ba sinh viên chạy ra lấy xe, cặp sách đeo chéo
rất giống Vĩnh Đạo mấy năm trước, hoạt bát tràn đầy sức sống, gương mặt chưa
hiểu thế sự mang nụ cười đẹp đẽ đơn thuần. Phổ Hoa không nén được thổn thức, cô
cũng từng có thời kỳ như vậy, ngồi trên gióng xe đạp của Vĩnh Đạo, nghe mấy
danh từ sinh hóa không thuận miện