
lời không hay, có lúc
QuyênQuyên phê bình cô chẳng kiêng
nể gì, giống như phê
bình đứa trẻ hơn mười tuổi.
Ban đầu Quyên Quyên không ủng hộ hai
người bên nhau, sau này
cũng không ủng hộ cô
vội vàng kết hôn, cô
đều không nghe.
“Cậu không cảm thấy
bây giờ sống như vậy rất
chán ư? Phổ Hoa, đã như thế
rồi, cậu phải nhanh
chóng có dự định cho bản
thân”. Quyên Quyên theo
vào phòng,treo lại bộ quần áo Phổ Hoa vừa
chọn vào tủ, chọn
màu sắc nhẹ nhàng
hợp với cô, “Dứt khoát tung hê
hết, nói cho bố cậu
biết đi, cuộc sống sau này của cậu
cũng phải có đối sách. Nhà
đứng tên cậu, sau này
làmsao cùng nộp số tiền trả góp mua nhà
hàng tháng chứ? Anh ta có nhà mới rồi,
chẳng có đạo lý nào
còn nộp tiền nhà cho
cậu! Nhưng cậu có khả
năng gánh váckhông? Hơn năm
nghìn tệ một tháng
đấy!”.
Lời của Quyên Quyên
quả thật không sai,
châm sâu vào lòng Phổ
Hoa.
Còn có một tuần nữa là
tới cuối tháng, trước
đây Vĩnh Đạo lo việc
tiền trả góp mua nhà
hàng tháng, trên danh
nghĩa cô bỏ ra một
nghìn, một nghìn trong
tay đều do Vĩnh Đạo làm
giúp, tất cả tính
vào tài khoản ngân
hàngcủa anh. Để giao tiền
nhà, cho dù không có thời gian,
hàng tháng hai người
cũng phải gặp nhau
một lần, ngồi ăn bữa cơm.
Hiện nay đã cách vài
tuần, Phổ Hoa chẳng còn nhớ tiền
nhà lần trước xử lý
thế nào nữa. Từ sau
khi khôi phục lại
cuộc sống độc thân,
cô vẫn chưatừng suy nghĩ về vấn đề kinh
tế.
“Còn nữa! Mấy thứ đồ trong
phòng chứa đồ đó, cậumuốn giữ đến khi nào?”.
Quyên Quyên nâng cái áo
lênngười Phổ Hoa ướm thử,
không hài lòng lại vứt lên
giường, “Cậu gầy thêm nữa đi, mặc cái gì
cũng không thể đẹp nổi!”.
Phổ Hoa nhìn chằm chằm
vào một “mình” khác
tronggương, ngoài gầy đi, dường
như trên bờ vai còn
cóthêm vài gánh nặng vô hình, sự cân
bằng ban đầu hoàn
toàn bị phá vỡ. Sự quan
tâm của bố, cuộc
viếng thăm của mẹ,
người nhà Vĩnh Đạo, tiền nhà
hàng tháng... Những vấn đề cô cố ý xem nhẹ
bây giờ đều bay
đếntrước mặt, vừa nghĩ tới hậu quả có
thể gây ra, huyệtThái Dương của cô
lại bắt đầu nảy lên từng
nhịp.
***********
Phổ Hoa ước chừng
chuyện tiền trả góp mua
nhà hàng tháng, tiền
lương kiêm tiền phiên
dịch bản thảo cộng
vào với nhau có thể
tầm bảy tám nghìn,
bao gồm tiềntrả góp mua nhà
hàng tháng, thừa ra gần
đủ duy trì cuộc sống, còn lại
không nhiều. Trước kia cô
khôngtính toán, chút tích lũy
kinh tế trong tay có hạn,
còn có thể ứng phó một khoảng
thời gian, nhưng phải
tínhtoán lại cho lâu dài.
Buổi trưa đi thăm bố, đến taxi cô
cũng không nỡ ngồi,
chen lên hai chuyến xe bus,
đi bộ nửa bến,
trong tay xách sữa và
thuốc bổ cho bố. Tuy
Vĩnh Đạo sẽ khôngxuất hiện nhưng
cô vẫn lấy danh
nghĩa của anh để mua đồ
cho ông.
Khi ra khỏi nhà, Quyên
Quyên dặn dò rất nhiều,
nhưng điểm mấu chốt là nắm
thời cơ mà nói chuyện
ly hôn đã bị Phổ Hoa
bác bỏ. Bất cứ việc gì cũng
cần quá trình, đặc biệt là việc lớn
liên quan tới cả đời cô. Sắp tới khu
nhà bố sống, cô dựa
bên tường nghỉ ngơi,
ngắm phong cảnh, điều chỉnh lại tâm trạng
mình.
Vì đây là khu nhà cô đã sống rất
nhiều năm, nên mỗi lần trở lại Phổ Hoa
đều có cảm giác thân
thiết khó nói.Ngõ sâu, ở giữa là ngã
ba ngăn ra, cách vài mét
lại có một cột điện xi măng,
trên đó dán đầy quảng cáo nhỏ,tìm người, tìm thú
cưng, chữa bệnh nan y.
Các cụ ông cụ bà
trong ủy ban tự quản khu dân
phố đeo băng đỏ, mỗi lần nhìn thấy cô toàn
hỏi này hỏi nọ,
người sống cùng cửa tòa nhà còn
nhắc tới Vĩnh Đạo.
Đoán trước được anh sẽ không tới,
Phổ Hoa nửa nhẹnhõm, nửa hụt
hẫng.
Đi vào ngõ, cô ôn
lại một lần nữa
những lời định nói với bố. Từ nhỏ, cô
đã được bố mẹ giáo dục không
được nói dối, cô lại
dùng hai năm để thêu dệt một lưới to dối
trá, để họ tưởng rằng cô sống rất tốt, cuộc sống sau hôn nhân hạnh phúc đằm
thắm, ngoài việc chưa có con, cái gì cũng đều viên mãn. Cô không hiểu sức mạnh
nào đã giúp cô nói dối, hơn nữa còn có thể duy trì lâu đến vậy.
Những lời có thể khiến bố yên tâm nhất mới ôn được có một nửa, Phổ Hoa dừng lại
trên đường.
Ngay lối rẽ, một chiếc xe Buick màu xám bạc đang đỗ.Đầu xe dán biểu tượng
“Decepticons” bằng kim loại, trên kính chiếu hậu treo một tấm thẻ bình an. Đó
là tấm thẻ mấy năm trước xin trong chùa, chiếc xe đã từng ngồi biết bao lần,
Phổ Hoa không thể nhớ sai được.
Hôm đó Vĩnh Đạo không trả lời tin nhắn, cô chắc anh sẽ không tới, xem ra cô
đoán sai rồi.
Có phải anh đã diễn quá sâu rồi không? Phổ Hoa suy đoán.
Trước đây để tránh tai mắt của mọi người, họ thường cùng về nhà thăm bố mẹ. Gặp
nhau ở lối rẽ, cô ngồi trong xe đến khu nhà, Vĩnh Đạo giúp cô xách đồ, đến bên
bố hỏi han ân cần. Tiết mục này diễn định kỳ
trong hai năm ly hôn, ăn cơm ở cả hai nhà, thậm chí đón Tết, hai người bọn họ
diễn tốt đến mức không ai nhận ra.Trên xe là đôi nam nữ bình thường, xuống xe
lại trở về đôi vợ chồng thắm thiết.
Cũng vì họ diễn quá thành công, không ai nghi ngờ hôn nhân của họ. Bố hài
lòng với Vĩnh Đạo, tuy bố mẹ chồng không nồng nhiệt, nhưng Vĩnh Bác chẳng kiêng
nể gì cô mà nổi giận tron