
ấy cũng được, nhưng kê vào nhà, không
gian giữa giường và xung quanh không hài hòa. Phòng ngủ lớn như vậy, cô cư ngụ
một góc, chỗ trống còn lại anh dùng để tập hít đất tập tạ tay hàng tối, mấy máy
móc tập thể hình đó cũng thu dọn cùng đồ của anh, chỉ còn dấu sơn bị cọ vào góc
tường.Chiếc giường ban đầu bị tháo thành nhiều phần, thân giường to lớn chịu
lực cuộc sống hôn nhân hai năm của cô, hiện giờ đầy bụi.
Trèo xuống khỏi thang, Phổ Hoa bước tới góc phòng, lấy ra túi quần áo được đặc
biệt chuẩn bị, bên trong còn có vài thứ linh tinh như giấy tờ, bật lửa của Vĩnh
Đạo. Trước khi mẹ tới, những đồ này đều cần thiết, cô đặt trong phòng khách,
như thể anh vẫn ở nhà. Ngoài điều đó ra, chỉ cần bà tới, cho dù ngồi hay không
ngồi phòng khách, cô đều khóa cửa phòng ngủ. Có thể bước chân vào lãnh địa cá
nhân cô hiện nay chỉ có Quyên Quyên.
Điện thoại trong nhà vang lên, Phổ Hoa đặt túi xuống, chạy tới phòng khách nhận
điện. Vài bước chân mà mồ hôi đổ trên cánh
tay, vì không tìm thấy điều khiển điều hòa, căn nhà nóng như lò hấp.
Bố Phổ Hoa gọi tới, vẫn luôn cưng chiều quan tâm cô, coi cô như đứa trẻ.
Không biết là đói hay mệt, giọng nói của Phổ Hoa mềm nhũn.
“Làm gì đấy?”.
“Con thu dọn phòng, bố ăn chưa ạ?”. Cô cảm thấy sống mũi cay cay, cố gắng hết
sức nghĩ tới chuyện vui vẻ.
“Ăn linh tinh, trời nóng quá. Bố vừa xem xong thời sự, một lát ra ngoài đánh
cờ. Các con tối nay ăn gì?”.
Phổ Hoa nghĩ một lát rồi nói: “Đậu cô ve hầm ạ”. ‘Vĩnh Đạo nấu à?”.
Cô dối lòng nói “Vâng”.
Bố cúp máy, Phổ Hoa vẫn cầm ống nghe, ý thức được rằng cuối tuần phải về nhà mà
Vĩnh Đạo không thể đi, cảm giác cay cay nơi sống mũi càng nặng nề hơn.Trước đây
có thể dùng các lý do cho qua chuyện, lần này cô không biết nên nói gì.
Buổi tối không ngủ được, Phổ Hoa mở laptop xem mail Vĩnh Bác gửi tới.
Từ khi tốt nghiệp đại học bắt đầu làm phóng viên ảnh, dấu chân của Vĩnh Bác
trải khắp thế giới, một năm chưa chắc đã về Bắc Kinh một lần. Hồi đi
học, Phổ Hoa chỉ gặp anh mỗi năm một lần khi đoàn tụ gia đình, cũng gọi tiếng
anh trai theo Vĩnh Đạo, sau này trở thành bạn bè qua mail và MSN, rồi sau nữa,
dưới sự khuyến khích của Vĩnh Đạo, cô giúp Vĩnh Bác vài công việc biên dịch.
Vĩnh Bác thường gửi rất nhiều ảnh cho cô xem, sa mạc, đầm lầy, thôn làng hoang
vu trong núi, những con đường phố phường thanh bình. Phổ Hoa
từng đặt trang web của Vĩnh Bác vào phần web được yêu thích, sau khi chia tay
Vĩnh Đạo, cô cũng không còn để lại lời nhắn trong blog của anh nữa.
Ấn chuột vào file ảnh triển lãm, Phổ Hoa đột nhiên ngửi thấy mùi khét mới nhớ
ra nồi đậu xanh còn hầm trên bếp.
Chạy ra thì đậu xanh đã cháy đen sì thành mảng dưới đáy nồi. Cô bưng
lên định rửa, quai cầm bằng nhựa nóng rẫy, nhất thời tuột tay, chiếc nồi rơi
xuống nền nhà, một mảng đậu xanh cháy đen đổ vào mu bàn chân trần của cô, rất
nhanh khiến nó sưng phù lên.
Trong nhà không có thuốc chữa bỏng, cô vứt nồi vào bồn rửa bát, không thu dọn
đống bừa bãi trên nền nhà mà chạy vào phòng tắm tìm kem đánh răng trước.
Hồi xưa từng bị bỏng một lần, Vĩnh Đạo bôi một lớp thuốc chữa bỏng dày đặc lên
ngón tay cô, nói cho cô biết khi không có thuốc thì phải đặt tay vào nước lạnh
trước rồi mới bôi kem đánh răng. Lần đó ngón tay bị bỏng bảy tám phần, đau tới
mức cả đêm không ngủ nổi. Anh ôm cô, thay nước lạnh ngâm tay cho cô, cả đêm ở
bên cạnh cô.
Chạy vào nhà tắm, Phổ Hoa cho chân vào bồn tắm, mở vòi hoa sen, nước lạnh chạm
vào da thịt, cảm giác đau đớn vì bị bỏng mới dịu đi, kem đánh răng chỉ còn lại
một ít ở đáy ống, không thể cố đến sáng mai, cô nặn toàn bộ ra bôi lên mu bàn
chân. Một chân nhảy lò cò trở lại bếp rồi
tìm chổi quét dọn, cọ sạch nồi, đặt lên giá bát.
Làm xong mấy thứ đó, cổ cô mướt mồ hôi, không biết là do đau hay do nóng, cô
dứt khoát ngồi xuống nền, ôm đầu gối, nhìn chạn bát được sắp xếp hoàn toàn mới,
mở từng cánh cửa kiểm tra xem ở trong còn thừa cái gì.
Kết quả hoàn toàn trống rỗng, đến túi đựng rác cũng không còn.
Cô ngửa mặt một cách thất vọng, nằm xuống nền nhà bếp, nhắm mắt nghĩ tới món
đậu cô ve hầm anh nấu, không nén được mà rơi nước mắt, chảy cả vào trong tai.
Cô an ủi bản thân, rơi lệ chỉ vì chân quá đau.
************
Sau ba ngày bước lên cân, Phổ Hoa chính mắt nhìn kim đồng hồ dừng ở con số bốn
mươi tám.
Trước đây thường nói muốn gầy xuống dưới năm mươi cân, bây giờ đã thực hiện
được rồi, cô lại không thể vui nổi.
Tâm trạng không tốt,
cái gì cũng không vừa ý.
Bảnthảo của tòa soạn, tập
quảng cáo triển lãm
tranh ảnh của Vĩnh Bác đều chỉ làm
được một nửa rồi gác lại.
Quyên Quyên đánh răng
trong nhà tắm, gọi:
“Phổ Hoa, sao vẫn chưa
mua kem đánh răng!”. Sau đó cô nàng
rấthào hứng chạy vào bếp,
pha cốc nước muối
mặn rồi lạichạy trở lại xúc miệng
qua quýt.
Phổ Hoa cũng ứng phó cho
qua như vậy, cô rõ
ràng đã viết danh sách đồ phải mua lên
giấy đặt trong ví tiềnnhắc nhở bản
thân, nhưng toàn quên.
“Quyên Quyên, hết sữa
rồi, uống nước trắng
đượckhông? Hay....”. Cô chuẩn bị bữa sáng
trong bếp, mởtủ lạnh, hộp sữa