
như trước nữa, Phổ Hoa
không có lòng dạ nào để nói chuyện, Ngu Thế Nam lặng lẽ uống rượu, chậm rãi ăn.
Khi cậu ta gọi bình rượu thứ hai, lỡ tay làm đổ cốc trà trên bàn, nước tràn ra. Phổ Hoa
lấy khăn giấy lau, không nhịn được bèn hỏi: “Cậu... không
say chứ...”.
“Mình không sao!”. Ngu Thế Nam lau rượu trên
khóe môi, biểu hiện có phần nặng nề, vẻ thoải mái dửng dưng trước đó cũng không
còn, “Mình có thể có chuyện gì chứ! Người sống phải vui vẻ, thoải mái. Uống
rượu, ăn cơm, hưởng thụ”. Ngu Thế Nam như đang tự
nói với chính mình, nhưng khi nói ánh mắt lại nhìn chăm chú gương mặt Phổ Hoa.
“Nói cho cậu biết, cứ nhớ mãi quá khứ cũng không có tác dụng! Ví dụ như
mình...”.
Phổ Hoa lờ mờ nghe ra câu nói của cậu ta có hàm ý khác, nhưng lại không rõ
ràng, cô không có thói quen dò hỏi, cũng không lộ ra vẻ tò mò, chỉ im lặng uống
trà nghe cậu ta nói. Bất cứ người nào cũng đều có quyền giữ bí mật của mình,
cũng có quyền kể ra, Ngu Thế Nam chưa từng hỏi chuyện cô và Vĩnh Đạo, cô cũng
sẽ không hỏi cậu ta rốt cuộc vì ai mà vứt bỏ Bắc Kinh.
Ngu Thế Nam nói rất lâu, cho tới khi phát hiện Phổ Hoa mãi chẳng lên tiếng, mới
một lần nữa nói về cô.
“Nói lại, hôm họp lớp mặt cậu rốt cuộc có đi hay không?”.
Phổ Hoa gạt mái tóc rủ trước trán, thận trọng suy nghĩ một lúc, mới nói: “Không
đi”.
“Tại sao?”.
“Không có tại sao”. Phổ Hoa trả lời rất bình tĩnh, khó có thể nắm bắt được điều
gì từ biểu hiện của cô.
Ngu Thế Nam uống rượu xong, lướt mắt nhìn cô, vẫn không nhịn được liền hỏi: “Vì
Vĩnh Đạo?”.
Phổ Hoa quay đầu gọi nhân viên phục vụ, vờ như không nghe thấy cậu ta nói gì.
Thanh toán vẫn theo phương thức cũ, mỗi người trả một nửa. Phổ Hoa cất ví đi,
nhìn Ngu Thế Nam đứng trước mặt, không biết nên chia tay ở đây hay để cậu ta
đưa về nhà như trước.
“Ra ngoài đi dạo chút nhé?”. Cậu ta khẽ dựa vào bàn,
mặt hơi đỏ, nhưng vẫn rất lịch sự đẩy cửa cho cô.
Trên đường, Phổ Hoa đi không phương hướng rõ ràng, chỉ đi theo sau Ngu Thế Nam. Cậu ta
ít nhiều đã hơi say, miệng lẩm bẩm nói những điều Phổ Hoa nghe không rõ, đi
được vài bước, đứng ở dưới biển hiệu đột nhiên cậu ta nghiêm mặt nói: “Tháng
này Vĩnh Đạo từng đến Thiên Tân!”.
Phổ Hoa sững người, bước chân chậm lại.
“Mấy tháng nay cậu ta làm một dự án bên khu mới, có lúc ở tạm một đêm chỗ Triệu
Phong. Thực ra từ khu mới lái xe vào thành phố phải mất một tiếng, đủ thời gian
cho cậu ta về Bắc Kinh, người ta đặt phòng khách sạn cho cậu ta nhưng cậu ta
nhất quyết muốn ở trong thành phố, cậu biết tại sao không?”.
Phổ Hoa tin rằng biểu hiện của mình nhất định rất cứng nhắc.
Ngu Thế Nam bước lại nắm lấy tay cô, mang theo hơi rượu kề sát cô: “Biết hồi
trung học mọi người gọi cậu thế nào không? Mọi người gọi cậu là Diệp tu sĩ sau
lưng. Cả năm lúc nào cũng xị mặt, trên người lúc nào cũng mặc đồng phục trường,
tóc vấn lên, ôm một chồng vở”.
Phổ Hoa quay đầu, khóe miệng cứng nhắc, không tự nhiên.
“Quả thật rất giống, nhưng lại không dám gọi trước mặt, biết vì sao không?”, cổ
tay cậu ta không ngừng dùng lực, dường như muốn kéo cô vào trong lòng, “Mình
đến Thiên Tân là bất đắc dĩ, cậu trốn đến. Cậu đến rồi, Vĩnh Đạo cũng đến, vì
các cậu là người hoài niệm chuyện xưa, cậu không quên được cậu ta, cậu ta cũng
không buông cậu ra được!”.
Hơi rượu trong miệng cậu ta phả lên mặt cô, cuối cùng Phổ Hoa không nhịn được
đẩy một cái, “Ngu Thế Nam, cậu say rồi!”.
Cậu ta lảo đảo vài bước, đứng vững rồi bước tới, nắm chặt tay cô, trước khi cô
hiểu ra, cậu ta đã kéo cô vào lòng, đẩy cô vào thân cây gần đó.
Trong phút chốc mơ màng, một bóng đen phủ xuống, cướp đi hơi thở đè lên môi cô,
không hề khách khí muốn luồn vào miệng cô. Cô bắt đầu chống cự theo bản năng,
cắn chặt răng không cho cậu ta đạt được mục đích. Cậu ta ngậm khóe môi cô, nâng
cằm cô lên, dường như muốn tiếp tục nhưng lại đột nhiên buông tay đẩy cô ra.
Phổ Hoa mở to đôi mắt, nhìn cậu ta chằm chằm.
Ngu Thế Nam lau khóe miệng, biết điều lùi lại một bước, đùa một cách không hề
thông minh nhằm che giấu đi sự bối rối.
“Quả nhiên là Diệp tu sĩ...”.
Phổ Hoa một chút cũng không cười nổi, cô chạy ra đường chặn một chiếc taxi, mở
cửa sau vội vã leo vào.
Trước khi xe khởi động, Ngu Thế Nam chạy lên trước kéo cửa xe, gõ gõ lên tấm
kính.
Cậu ta nói câu gì đó, Phổ Hoa không nghe rõ. Nhưng nhìn theo hướng cậu ta chỉ,
cô phát hiện một chiếc Buick màu xám bạc đỗ ở chỗ đậu xe không xa ở phía đối
diện, có một chữ rõ ràng “Kinh” ở ngay đầu biển số xe. [Kinh:
Bắc Kinh'>
Xe khởi động, Ngu Thế Nam buông tay lại không cam lòng cất cao giọng.
Lần này Phổ Hoa nghe được.
Cậu ta nói: “Ngoài cậu ta... ai dám muốn cậu!”.
***************
Sau bữa tối hoang đường đó, Phổ Hoa không còn gặp lại Ngu Thế Nam nữa. Nhưng cô
không chỉ một lần mơ thấy chiếc xe Buick màu xám bạc, khi tỉnh dậy sẽ đi ra ban
công nhìn xuống, chắc chắn
dưới tầng có xe hay
không.
Là anh ư? Đến làm gì chứ?
Hình ảnh chiếc xe đó khiến cô vốn
đã sống thấp thỏm lo
sợ tự nhiên càng
thêm phiền não. Như vậy xem ra,
càng không thích hợp để
đ