
người nhìn khác nhau, trời đất từng bát ngát mênh mông bây giờ
xem ra cũng chỉ là một bãi tập nhỏ, những thứ như kích động, mơ hồ, hoang mang,
nghi hoặc lưu lại nơi này, hôm nay sớm đã tan thành mây khói, không còn chút
dấu vết.
Phổ Hoa ngồi trong phòng học một lát, khi đứng lên vô thức quay đầu nhìn một
cái. Bàn ghế trống rỗng, trên mặt bàn có khăn lau sạch sẽ. Mười mấy năm trước,
Vĩnh Đạo từng ngồi chéo phía sau không xa, anh quen dùng bút bi chấm lên ốc vít
ở chân bàn, chống cằm khi nghĩ đến đề thi. Mỗi lần
ánh mắt chạm nhau, anh thường không ít thì nhiều đều quấy rối sự yên tĩnh nơi
cô. Có lẽ ngay từ khi đó đã định sẵn quan
hệ giữa bọn họ sẽ không đơn giản như vậy.
Trước khi ra ngoài, Phổ Hoa viết lên bảng, chẳng qua chỉ là vài cái tên, sau đó
lau sạch chữ viết bằng phấn, nhanh chóng hết sức quay trở về con đường cũ, kết
thúc hành trình nhớ chuyện xưa trong thời gian ngắn ngủi.
Xuống dưới lầu, đài phát thanh ở sân tập thể dục vang lên tiếng thông báo trong
không gian yên tĩnh của trường học, mấy cậu nam sinh chơi bóng hẹn nhau đi lấy
xe, từng người khoác ba lô lệch, cười nói rời đi, Phổ Hoa phát hiện một cô gái
đi giữa, bóng lưng nhỏ nhắn, tóc dài cột đuôi ngựa, cậu học sinh bên cạnh cầm
hai cái ba lô. Cô dừng bên cây liễu,
chăm chú nhìn họ rời xa, cảnh tượng thật ấm áp, gợi lên trong lòng cô một tia
ngọt ngào.
Ánh mặt trời xuyên qua áng mây chiều đỏ rực, trời dần dần chuyển tối, cái nóng
dịu đi. Phổ Hoa hít sâu một hơi
không khí trong gió, dường như có hương thơm của hoa. Người giữ cổng đang quét
dọn, thuận đường giục cô ra về. Cô tới chỗ thùng thư, đứng lại một lát, cầm tập
thư trên bệ cửa sổ lên, phủi nhẹ lớp bụi. Đang
định rời đi lại bị người đối diện làm cho chấn động.
Nỗi đau khổ kìm nén hai ngày nay chớp mắt được thay thế bởi nhịp đập cuồng loạn
của trái tim trong lồng ngực. Cô không thể tin nổi, nhìn Vĩnh Đạo từng bước lại
gần, ngày này giờ này, hôm nay lúc này, họ từng có biết bao cuộc gặp ngẫu nhiên
nhưng điều cô không muốn nhất là gặp anh lúc này.
Phổ Hoa vô thức lủi lại một bước dài, gót chân sượt qua phần gỗ thò ra dưới
chân thùng thư, đau khủng khiếp nhưng còn không bằng cơn đau trong lòng.
“Hi”. Vĩnh Đạo bước tới lên tiếng chào,
theo ánh mắt của Phổ Hoa nhìn mấy cậu nhóc đánh bóng xong về nhà, “Trùng hợp
vậy?”.
Anh đút tay túi quần, dừng trước mặt cô. So với
lần gặp trước, tóc anh đã cắt ngắn, lớp râu mỏng từ hai bên má tới cằm, mặt mũi
hăm hở, lại có chút chán chường. Trong
áo lộ ra một góc cà vạt, màu sắc hoa văn là phong cách Phổ Hoa thích, nhưng cô
không chắc đó có phải cái mình mua cho anh không. Nghĩ lại, cô lập tức phủ nhận
khả năng này, một người đàn ông vừa kết hôn sao có thể đeo cà vạt vợ trước mua
cho chứ?
Cô tiếp tục quan sát anh, cuối cùng ánh mắt lạc xuống mũi giày. Anh cũng cúi
đầu theo.
“Sao vậy?”. Anh dường như phát hiện
ra nơi cô nhìn, cố ý vểnh mũi giày.
Phổ Hoa chưa từng thấy đôi giày đó, cũng chưa từng thấy anh đi màu sắc này
trước đây.
Không đợi cô trả lời, anh cười không chút hứng thú, nhấc giày lên giẫm xuống
đất, “Sao lại nhớ tới trường học vậy?”.
“Xem chút thôi”. Phổ Hoa không biết nên
đặt ánh mắt ở đâu, chỉ có thể nhìn thẳng xuống giá đỡ thùng thư dưới chân.
Người giữ cổng quay lại, thấy họ đứng cùng nhau, cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Hai người...”.
“Bác ạ, bọn cháu vào đi dạo vòng vòng”. Vĩnh
Đạo rút tay khỏi túi quần, bước tới định vỗ vỗ vai Phổ Hoa, khi tay anh sắp
chạm vào lại thả xuống, cô bất giác nhăn mày, anh thấy được điều đó.
“Đi, đi với anh vào xem chút, đã sắp tốt nghiệp được mười năm rồi”. Anh đi
trước, băng qua con đường nhỏ, đi vài bước rồi dừng lại quay đầu, dường như
đoán trước được cô sẽ vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ. “Nhanh lên!”.
Người giữ cổng bán tín bán nghi đứng phân loại thư ở cửa phòng thường trực,
không ngừng thò đầu quan sát hai người.
Phổ Hoa bị nhìn tới mức mất tự nhiên, chỉ có thể đi theo, bắt kịp Vĩnh Đạo rồi
vượt lên đi trước anh.
Vĩnh Đạo ngược lại không hề vội vàng, dường như vô cùng thảnh thơi tận hưởng
lần viếng thăm này, nhìn đông, ngó tây, anh đá viên sỏi trên đường lăn tới chân
cô, lại nhặt quả bóng bị vứt bên đường, đập hai phát rồi ném lên rổ bóng.
Bóng đã vào rổ.
Ở cổng vào sân thể thao, anh dựa vào cây liễu không đi, gọi Phổ Hoa.
“Này!”.
Cô vẫn lặng lẽ đi về phía trước, nghe thấy anh gọi, đứng xa xa ở góc chết bên
cạnh tòa nhà.
“Tòa nhà hai tầng có phòng y tế bên đó bị phá đỡ từ năm ngoái rồi, sắp xây tòa
nhà thí nghiệm mới, khoảng mùa thu thì khởi công, do Thành Tự thiết kế, An Vĩnh
muốn mọi người quyên chút tiền cho trường nặn cái gì đó hoặc làm biển”. Vĩnh
Đạo hét to trong sân tập không bóng người, thực ra là muốn nói cho mình cô
nghe, “Căn nhà mái bằng đằng sau tòa nhà thực nghiệm cũng sẽ bị dỡ bỏ để xây
thư viện và phòng đa chức năng, bạn cùng trường trước kia làm, muốn anh giúp. Lễ kỷ
niệm mười năm, mọi người đều nói về gặp mặt, nghe nói đến lúc đó bọn Khổng
Nhượng cũng trở lại, mời cả mấy thầy cô đã về hưu”.
Anh nói xong rồi dừng một chút, q