
ch sáo nhé.”
Mắt anh ánh lên một tia cười thích thú, anh quan sát Cận Trí Viễn và chị cậu.
Hóa ra cái gọi là diện mạo cũng thật biết thiên vị, hai chị em bọn họ mặt
mày sao mà giống nhau, nữ thì duyên dáng nam thì tuấn tú đến anh cũng
phải thấy tâm phục khẩu phục.
Công tác ngoại giao của Cận Duy Nghi quả thực rất xuất sắc, cười hề hề với
anh: “Đây là em trai em, à, anh chẳng phải đã từng ở nước ngoài sao? Hai người tự giao lưu với nhau đi.”
Anh còn chưa kịp nói gì thì Cận Trí Viễn đã kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chị
cậu rồi lại cười liếc mắt nhìn Đường Gia: “Đúng rồi, cũng có một số
chuyện em muốn tìm hiểu.” rồi lại cố ý bổ sung thêm một câu, “Là em đòi chị em cho em đi theo.”
Cô chẳng nghe hai người nói chuyện nhưng cũng hơi ngạc nhiên nhìn em trai
một cái rồi lại lặng lẽ cúi đầu ăn bánh bao chiên vàng rộm, cắn một
miếng thôi đã thấy mùi thịt hòa lẫn với mùi nước dùng lan tỏa.
Đường Gia thu hình ảnh vừa rồi vào tận trong đáy mắt, điều chỉnh lại nhịp thở, cười nhạt.
Chỉ là, người tính không bằng trời tính.
Điện thoại của Cận Trí Viễn đặt trên bàn rung lên, cậu nhìn thoáng qua rồi nghe.
“Em đang ở đâu?”
“Không phải ngày mai tái khám sao?”
“Thi Ưu Ưu, em dám một mình đi về à? Đứng nguyên ở đó chờ anh, anh tới ngay.”
Đường Gia thấy được sự cảnh cáo trong mắt Cận Duy Nghi nhưng em trai cô lại
như không thấy, đặt bát đũa xuống: “Chị, em phải về trường.”
Cậu nam sinh đẹp trai thu hút sự chú ý của nhiều thực khách trong quán, cậu vẫy tay về phía chị, gật đầu chào Đường Gia: “Lần sau gặp lại anh.” Sau đó nhanh nhẹn lách qua hàng ghế ngổn ngang của quán ăn, thoắt cái đã
biến mất vào trong bóng đêm.
Cận Duy Nghi luống cuống cười cười: “Xì, thiếu niên mới lớn mà bày đặt yêu đương.”
Đường Gia chậm rãi rót một tách trà cho cô sau đó cười nhẹ: “Duy Nghi, thực
ra em cũng còn nhỏ mà, so với em trai em cũng tựa tựa nhau thôi.”
Cô giật mình đến rơi cả đũa, tưởng mình vừa nghe nhầm.
Có những thủ đoạn cực kỳ tinh vi, Đường Gia không cần nhìn cũng biết, là
cái cách cô chạy trốn vừa non nớt vừa quá lộ liễu. Điều duy nhất anh nên nghĩ chính là câu hỏi tại sao.
Tại sao chỉ nhận được điện thoại của cô mà chẳng quản ngại đường xa vội
vàng tới đây, sau đó mới biết đây là bữa ăn của ba người?
Tại sao đã bị từ chối một lần rồi mà vẫn cố mặt dày đuổi theo cô trong trò chơi cút bắt này?
Mà điều làm anh hoang mang nhất là: Tại sao cô chẳng muốn gặp anh tới vậy?
Anh hỏi tới câu tại sao cuối cùng rồi nhìn bằng ánh mắt thuần khiết nhất chờ đợi câu trả lời của cô.
Phản ứng của Cận Duy Nghi rất bình tĩnh, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, “Đường Gia, anh nghĩ quá nhiều rồi, từ trước tới nay em chưa từng có ý
như vậy.” Ánh mắt không còn chạy trốn nữa mà nhìn thẳng vào anh. “Không
phải em không muốn gặp anh, chỉ là người đáng để gặp quá ít, mà em thì
vẫn chưa tìm ra thôi.”
Anh kéo cong góc miệng lên, như thở dài một tiếng: “Đây là sự so sánh rồi.”
Ánh mắt Cận Duy Nghi lóe lên nét giận dữ như ngôi sao lấp lánh vỡ tung trên bầu trời.
Cô nhấn mạnh từng chữ: “Đường Gia, lấy tình cảm ra so sánh thật đúng là việc mà đại thiếu gia như anh hay làm.”
Bà chủ quán chọn đúng lúc đó để bước đến, nét mặt khó xử: “Người đợi trong quán còn nhiều lắm, hai người…”
Duy Nghi vui vẻ đứng lên chẳng thèm để ý tới nét mặt của người đang ngồi
kia, nói với bà chủ quán: “Đồ thừa gói lại giùm cháu, thanh toán đi ạ.”
Nét mặt của bà chủ quán vui vẻ hẳn, nhanh chân nhanh tay gói lại chỗ thức
ăn trên bàn, nhưng người đàn ông ngồi đó giọng chợt lạnh lùng: “Ai nói
sẽ đi chứ? Bà chủ, thêm hai phần lên đây.”
Anh cởi áo khoác, lúc vắt lên ghế không chú ý vạt áo đã dính đất. Anh múc
một thìa bánh vào trong miệng, tay còn lại ra hiệu cho Duy Nghi ngồi
xuống: “Ngồi xuống đi, tôi còn chưa no.”
Duy Nghi nhìn anh rồi lại nhìn gương mặt khó xử của bà chủ quán, tiếng nói
âm trầm của Đường Gia truyền tới: “Cận Duy Nghi, em đừng có quá đáng
thế. Dù sao cũng phải đợi tôi ăn no thì hẵng đuổi người ta đi chứ.” Anh
ăn chậm rãi, không nhướng mày nhưng đôi mắt đen đang sáng rực tới chói
chang.
Duy Nghi không ngờ Đường Gia lại ăn nhiều tới vậy, hai phần vừa mới mang
lên không đủ lại gọi thêm một bát bún, anh hỏi cô: “Em có ăn không?”
Duy Nghi lúng túng, câu cô nói vừa rồi quả thực chính cô cũng không ý thức
được tình thế sẽ thành ra thế này. Theo tính cách của cô mà nói chính là muốn cắt đứt quan hệ nhưng cũng không đáng phải nói những lời đó mà hại mình hại người.
Khi anh đã ăn no, theo thói quen anh nhất quyết giành phần trả tiền rồi đứng dậy: “Đi thôi.”
Xe đỗ cách đó không xa, Đường Gia cũng chẳng vội, chỉ hỏi cô: “Em muốn đi dạo phố không?”
Đèn neon nhấp nháy những tia sáng diễm lệ thu hút những dòng chảy muôn màu
ánh vào hai mắt. Cuộc sống phố xá chính là vậy, từng chút từng chút làm
người ta say mê đến chẳng còn chút sức phản kháng nào.
“Đường Gia, giờ là cuộc sống về đêm của anh sao?” Cô đứng nguyên chỗ cũ ý như muốn tiễn anh đi.
“Cuộc sống về đêm?” Đường Gia ra hiệu cô xem thời gian, cười nhạo: “Thật chẳng hiểu sự đời gì cả.”
V