
ượng rất sâu sắc về cô nên vừa nhìn thấy điểm số cao ngất ngưởng đã thốt không nên lời. Cô liền cười
nhẹ: “Chị ơi, con gà ngốc là em thì phải bay trước chứ.”
Tính cô vô tư vậy nên quả thực đã hạ gục được rất nhiều người, bạn cùng lớp
có người còn thầm thì với cô: “Cận Duy Nghi, theo những gì tớ biết thì
rất nhiều bạn nam thầm mến bạn đó.”
Tuy rằng nhấn mạnh hai chữ “thầm mến” nhưng dám công khai tình cảm với cô
thì lại chẳng có ai. Lúc đó đã là năm thứ hai rồi, ngoài học bổng hạng
nhất ra thì các loại danh mục khácnhư học bổng chuyên ngành, học bổng
khoa tài chính cô đều là người nắm giữ. Đến nỗi mấy chức vụ cán bộ này
nọ cô còn chẳng thèm dính dáng tới. Tới khi làm hồ sơ xin việc, các bạn cùng lớp mới há hốc miệng kêu gào: “Mình nói rồi mà, nếu cậu tích cực
trong công tác tập thể hơn một chút thì lý lịch của cậu hẳn có thể xuất
bản thành sách được rồi.”
Duy Nghi đang liệt kê danh sách “Các giải thưởng đã đạt được” bằng word,
từng loại từng loại, cuối cùng viết được ba trang, ai nhìn cũng thấy hoa mày chóng mặt.
Từ đáy lòng cô biết những thành tích mình đạt được trong học tập đều là do những nỗ lực ngày đêm học rất vất vả của bản thân nên chẳng để tâm phải tạo quan hệ rối rắm này nọ, chỉ hì hì cười: “Mình cũng nào phải thần
tiên chứ, học tập rồi lại hội sinh viên, có thế nào thì cũng chỉ làm
được một cái thôi.”
Như lần đó, trường học tổ chức buổi biểu dương những sinh viên đạt được học bổng của một công ty của Hongkong, cô rầu rĩ ngồi ở hàng ghế phía trước nghe bài giảng dài vô tận của một vị lãnh đạo trong trường. Sau đó lơ
đãng nhìn ra phía sau, đột nhiên tim tăng tốc, nam sinh có sống mũi rất
thẳng kia, thuộc vào số ít sinh viên học tốt mà không đeo kính, áo khoác có chút cũ sờn, đang cúi đầu đọc quyển sách trên tay.
Hoắc Cảnh Hành.
Cô chán đến chết, ánh mặt trời chiếu từ ngoài cửa sổ dừng lại ở cánh tay
hiện rõ mồn một màu gân xanh. Cô muốn “quậy” một chút, vừa hay di động
lại có mặt kính, cô nhìn lên trần nhà thấy ánh sáng phản chiếu lên đó
chói lọi. Thử một hồi lâu, cuối cùng cũng chỉnh được ánh sáng chiếu vào
khóe mắt anh.
Anh chẳng giật mình dù chỉ là một chút, chỉ thoáng nhíu mày sau đó mới chầm chậm ngẩng đầu lên.
Duy Nghi cố nén cười, và sự tò mò phải liếc mắt nhìn một cái, cất di động
đi, chăm chú lắng nghe thầy hiệu trưởng phát biểu. Rõ ràng bài phát biểu chỉ có vài câu mà sao cô nghe mãi không thấy hết. Tới khi phát giấy
chứng nhận cho sinh viên cô lại đứng sau Hoắc Cảnh Hành, nhân lúc cả tâm trạng và chân tay còn đang bấn loạn cô lên tiếng chào: “ Ê, lâu rồi
không gặp.”
Họ lần lượt nhận giấy khen, Hoắc Cảnh Hành đứng trước cô đột nhiên hỏi nhỏ: “Khi nãy cậu chán lắm hả?”
“Hả?” Cận Duy Nghi chỉ có thể biểu lộ một gương mặt vô cùng đau khổ, nhướng mày hỏi lại: “Cậu cũng thấy chán à?”
Anh nhìn xuống Duy Nghi từ trên cao, gật đầu, ánh mắt thấp thoáng ý cười khó gọi thành tên.
Lúc rời khỏi hội trường đã là giữa trưa, Duy Nghi rất khách khí gọi anh lại: “Cùng ăn cơm đi.”
Vì vậy nên hai người chọn đại một quán nhỏ gọi mấy món ăn. Thực ra Duy
Nghi vốn ăn rất ít, gọi ba món ăn cũng đã thấy hơi nhiều rồi, lúc món
trứng sốt cà chua được mang lên cũng là lúc hai người ngừng ăn. Hoắc
Cảnh Hành nhìn cô cười cười: “No chưa?”
Duy Nghi gật đầu rồi tiếp tục chủ đề khi nãy: “Bài nghiên cứu thực địa lần
trước cậu nói thế nào rồi? Cậu định đi sa mạc thật đấy hả?”
Ở một số nhà hàng chỉ cần ăn cơm và uống trà là có thể ngồi lại rất lâu,
Duy Nghi thở dài một cách khoan khoái: “Ngành của các cậu thật là thú
vị, chẳng trách cậu càng ngày càng đen.”
Anh cười ngoác miệng, mắt sáng ngời trả lời: “Đúng vậy.”
Khi tính tiền, Duy Nghi nói với anh: “Chúng ta cưa đôi đi, cả hai đều vừa
nhận học bổng, nếu không thì chắc chắc cậu phải mời mình.”
Hoắc Cảnh Hành cố chấp, chỉ nói: “Để mình trả, đây là phép lịch sự.” Anh một mực đòi trả tiền nên Duy Nghi cũng không cố nữa mà đứng một bên chờ. Cô nghe thấy Hoắc Cảnh Hành nói với nhân viên phục vụ: “Gói món này lại hộ tôi, còn chưa động tới.” Cô cũng thêm vào: “Chưa động tới đâu.”
Khoảnh khắc đó, cô bỗng trào dâng một cảm giác ấm áp. Thực ra chỉ cần nhìn vào cách ăn mặc là biết gia cảnh nhà Hoắc Cảnh Hành không sung túc lắm.
Những học sinh có hoàn cảnh khó khăn trong trường nhiều lắm, nhưng lại
có người cứ âm thầm cố gắng che giấu điều đó. Mà thực ra cũng cần phải
giải thích một chút, tuổi trẻ thường có một loại lòng tự trọng rất kiên
cường nhưng cũng rất đáng mến. Chỉ muốn khoe mặt tốt nhất, rực rỡ nhất
của bản thân ra trước bạn bè…Nhưng cũng có những người thẳng thắn như
anh nói: “Không nên lãng phí.”
Duy Nghi là người rất biết ứng xử, mà những việc kiểu này thường chẳng mấy
ai muốn nói quá nhiều, cô đành lựa tình thế để thuận theo. Lúc sắp chia
tay , cô nói: “Hoắc Cảnh Hành, hôm khác mình mời cậu ăn cơm nhé. Cho
mình số điện thoại của cậu?”
Anh ngẩn người, sau đó cười sảng khoái, mang theo cả một chút tức giận rất
đàn ông: “Mình không có di động. Cậu nhớ số phòng của mình đi.” Sau đó
lại nói: “Muốn mời mình ăn cơm cũng kh