pacman, rainbows, and roller s
Gió Lạnh Đêm Hè

Gió Lạnh Đêm Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322723

Bình chọn: 8.00/10/272 lượt.

ung

thành chung thủy với em. Em ơi! Sau khi anh ra đi rồi, ba má và em gái

anh đối xử với em vẫn khá chứ? Chỉ mong em nhớ kỹ một điều: Em hãy vì

anh hết thảy. Nếu có bị uất ức, hay bất mãn chuyện gì anh cũng xin em

hãy cố mà ẩn nhẫn, đợi ngày anh trở về bên em, rồi anh sẽ đền bù cho

em... "

Lẩm nhẩm đọc đến đây, Kiều Lê Vân lật giở xuống

dưới, thấy còn những ba, bốn tờ giấy nữa. Chị Lưu đứng cạnh, cũng nhận

thấy thế, nên chị bảo nàng:

- Cậu viết dài ghê! Thôi, mợ hãy đem vào buồng đọc tiếp cho nhàn nhã thong thả, tội gì đứng ở đây mà đọc?

Vân cảm khích vì lòng tốt của chị, mỉm cười bảo:

- Chị à! Nhất định anh Thủy có lời thăm chị trong này. Để tôi xem hết, rồi sẽ kể lại cho chị nghe.

- Tôi được biết cậu Cả tới Hoa Kỳ bình an, là tôi mừng rồi.

Kiều Lê Vân đem thư của chồng vào buồng riêng, xem tiếp chưa được bao nhiêu thì lại nghe tiếng chị Lưu gọi vào:

- Mợ Cả ơi! Có điện thoại nè!

Vân vội ra phòng khách, nhấc ống nghe lên, thì ra mẹ nàng gọi tới. Bà

Văn báo tin cho hay: bà vừa nhận được lá thư của Khang Thu Thủy từ Mỹ

gửi về. Thế là hai mẹ con hàn huyên qua đường giây một hồi, và cùng khen ngợi Khang Thu Thủy sốt sắng, chân thành, quí hóa. Kế đó, bà Văn lại

khuyên con gái quay điện thoại đến trường học, báo tin cho ông Văn

hay...

Tối hôm ấy, ông bà Viễn không ăn cơm nhà. Kiều Lê Vân

đợi hoài, đợi đã quá khuya mà vẫn chưa thấy cha mẹ chồng trở về, để nàng báo một tin vui. Nàng không dám bỏ đi ngủ, không dám cất tạm lá thư của Khang Thu Thủy, đến sáng mai mới đem trao cho ông bà Viễn. Nàng cũng

không dám trao lá thư cho chị Lưu. Nếu làm thế, nhất định nàng sẽ bị mẹ

chồng mắng mỏ.

Thấy Kiều Lê Vân buồn ngủ, mệt mỏi rồi, chị Lưu ái ngại; khuyên nàng cứ đi ngủ đi, để thư đó, chị sẽ chờ ông bà chủ về, trình lên. Nhưng Kiều Lê Vân vẫn không dám.

Cho tới quá nửa đêm, ông bà Viễn mới về. Kiều Lê Vân vội vã báo tin:

- Ba má đã về! Thưa, có thư của anh Thủy gửi về đây ạ!

Bà Viễn vẫn theo thói quen khoe khôn khoe giỏi trước mặt chồng:

- Tôi đã bảo mà: không hôm nay thì cũng chỉ ngày mai, là có thư!

ông Viễn sung sướng nói:

- Đưa đây cho ba xem! Chắc nó ghi tên nhập học rồi.

Kiều Lê Vân đưa thư cho bố chồng, rồi quay đi pha trà. Việc pha trà

cho cha mẹ chồng đã trở thành công việc thường lệ của nàng.

Bấy giờ, ông Viễn xem thư xong, trao cho vợ. Nhưng bà Viễn chưa đọc một dòng chữ nào, đã tỏ ra khó chịu. Bà sẵng tiếng hỏi:

- Phong bì đâu?

- Dạ, thưa ở trong buồng con (Kiều Lê Vân đáp).

- Cô không lịch sự, cũng không biết lễ phép gì cả! Sao chỉ đưa một tờ giấy nhỏ này thôi!

- Để con vào lấy ra.

Kiều Lê Vân vội vào buồng lấy cái phong bì. Nàng không ngờ có chuyện hạch sách này, vì phong bì đề gửi cho nàng.

Trong lúc ấy, bà Viễn nhìn qua tờ giấy, lầm bầm nói:

- Viết thư, mà vỏn vẹn mấy hàng cộc lốc như vầy sao!

ông Viễn khuyên vợ:

- Mình nên lượng thứ cho con. Nó vừa mới chân ướt chân ráo tới nơi. Có thể lá thư này nó viết trên máy bay nữa cũng nên.

Kiều Lê Vân từ buồng riêng bước ra, giọng nói đã có phần tủi thân:

- Thưa má, phong bì đây ạ.

Bà Viễn thấy ngoài bì đề tên con dâu, thì nổi giận quăng ngay xuống

đất. Vân giật mình, lùi lại một bước. Ông Viễn cũng giật mình, chưa hiểu tại sao vợ tức giận.

- Thằng con hư đốn, vô lễ! Trong đầu óc, trước mắt nó, nó chỉ biết có vợ nó, chứ có nghĩ gì đến cha mẹ đâu!

Bà Viễn trỏ tay vào ngực chồng, rồi tiếp:

- Đáng lý ra, trên phong bì kia, nó phải đề tên "anh già" này nè! Anh già thử nhìn coi, nó viết tên ai?

Bấy giờ Kiều Lê Vân mới biết lý do khiến mẹ chồng tức giận. Nàng lượm

cái phong bì lên đưa cho bố chồng. Ông Viễn xem rồi bảo vợ:

- Thôi mình à! Nó đề tên Lê Vân cũng được. Có đáng gì mà phải tức giận cho khổ cái thân.

- Ông bảo được, nhưng tôi bảo không được! ông hãy viết ngay một lá

thư gởi cho nó, bảo cho nó biết rằng: từ nay trở đi, viết thư cho vợ thì đề gửi cho vợ. Thư gửi cha mẹ, phải đề gửi cha! Không được "nhét" thư

gửi cha mẹ vào trong thư của vợ. Nếu không, đừng có gửi làm quái gì!

Không ai thèm nhận đâu!

o0o

Bà Viễn

giận con trai coi thường tình thương của bà, thì bà trút hết nỗi oán

giận căm tức lên đầu... con dâu! Bà nghĩ rằng: Chỉ vì con bà mê Kiều Lê

Vân, mà quên thương yêu cha mẹ. Kiều Lê Vân không được bà coi như con

dâu, mà bị bà coi là... kẻ tử thù, gây nên sóng gió tai hại cho gia đình bà.

Thế là bà thẳng tay hành hạ Kiều Lê Vân, ngày càng dữ dội, và tiến đến độ tàn nhẫn.

Một hôm, có hai người khách từ miền Nam lên chơi, Kiều Lê Vân đang ở

trong buồng riêng, vừa nghe tin nhà có khách, đang toan tìm ra phục

dịch, nhưng chưa kịp đứng dậy, đã thấy mẹ chồng sồng sộc đẩy cửa xông

vào buồng. Bà Viễn trợn mắt cật vấn:

- Sao cô cứ nằm liệt giường ở trong buồng vậy? Nhà có khách! Ra ngay làm việc!

Nàng vội vã trình bày lý do, nhưng bà Viễn cứ mắng át đi, không cho

nói. Nàng chỉ còn biết bước ra ngoài làm cái việc của con hầu đầy tớ,

theo lệnh sai khiến quát tháo của bà.

Trước nay, bà chỉ mới

buộc nàng dâu hầu hạ và làm những việc nhẹ, như quét nhà, lau đồ đạc,

pha trà, giặ