Old school Swatch Watches
Gió Lạnh Đêm Hè

Gió Lạnh Đêm Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322941

Bình chọn: 9.5.00/10/294 lượt.

ốt nghiệp rồi đó!

Nghe vợ nói, ông Viễn lại sực nhớ ra, lắc đầu bảo con gái:

- Nếu vậy ba má không thể ngăn cản nó được nữa. Mà nếu nó vì yêu

đương đến nỗi học không được, thi không đậu, thì lại chẳng phải là

chuyện haỵ Nói ra thêm chán, chẳng đáng cầu mong.

Bà Viễn hỏi thêm:

- Và sau quân dịch thì sao?

Nhưng Khang Tiểu Mai láu lém xúi:

- Má à! Đừng lo gì. Ba má có thể buộc anh Cả xuất ngoại du học.

- Nhưng trước khi ra đi, chắc chắn nó đòi cưới con què ấy trước đã!

- Cưới thì cứ cưới. Rồi đợi khi anh Cả ra nước ngoài chúng ta sẽ lập

kế làm cho đôi bên phải bỏ nhau. Vả lại, cái mã ngoài đẹp trai hấp dẫn

của anh ấy, một khi ra ngoại quốc, lo gì không có một cô du học sinh

thật đẹp phải lòng? Lúc ấy chẳng cần phải khuyên anh Cả bỏ vợ nữa.

ông Viễn có vẻ nghi ngại:

- Rồi còn con Vân ở nhà? Chúng ta giải quyết cách nào?

Bà Viễn nghiến răng rít lên:

- Thì mặc xác nó! Nó sống hay chết, ai thèm quan tâm! Chỉ vì nó mà nhà chúng mình cơ khổ bấy lâu nay.

Sau khi ưng dùng mưu kế của con gái, sắc mặt của bà Viễn chưa tươi lên được phút nào, đã lại buồn rười rượi.

ông Viễn dư hiểu lòng vợ, nên nói ngay:

- Còn thằng Thủy, đến hôm nay nó vẫn chưa về, phải làm sao đây?

- Thử đăng báo "nhắn tin", gọi anh ấy về, ba ạ!

Bà Viễn lập tức phản đối:

- Không được! Tao không muốn cho ai đọc thấy. Trừ phi, từ nay đến

chết, tao không bước chân ra khỏi nhà, không nhìn mặt một ai nữa.

ông Viễn chiều ý vợ ngay:

- Không đăng thì thôi. Nhưng tôi tin chắc, rồi thằng Thủy sẽ tự động trở về.

Bà Viễn và Khang Tiểu Mai im lặng không nói gì nữa.

o0o

Sau mười ngày bỏ nhà ra đi, Khang Thu Thủy mệt mỏi rã rời. Hôm ấy, hắn về nhà Kiều Lê Vân. Sau khi tắm rửa, cạo râu chải tóc, ăn uống no nê,

hắn nằm quay ra giường nhà người yêu mà ngủ. Nàng âu yếm kéo chăn nhè

nhẹ đắp lên mình hắn; chăm chú nhìn ngắm gương mặt tuấn tú nhưng đã gầy

gò hốc hác của hắn, lòng rạt rào thương hại, xúc động sâu xạ Bà Văn dìu

con gái ra khỏi phòng khách, nhỏ nhẹ bảo:

- Con cũng nên về buồng riêng, ngủ một giấc cho đỡ mệt.

Nàng ngoan ngoãn vâng lời. Nàng nằm trên giường, mắt nhìn theo mẹ đang bước ra khỏi buồng... rồi bỗng nàng lại khẽ kêu:

- Má ơi! Khi nào anh ấy thức dậy, má vào gọi con dậy nhé!

Bà Văn nhẹ bước lui ra. Chính bà cũng đã quá mệt mỏi vì những công việc lặt vặt.

o0o

Sáng hôm sau, Khang Thu Thủy thức giấc, cảm thấy khỏe khoắn trở lại,

hắn mạnh dạn trở về nhà. Chị Lưu ra mở cổng trông thấy hắn, chị giật

mình và mừng rỡ, khẽ kêu:

- A, Chú đã về!

- Chị Lưu ơi, ba má tôi đâu?

- Đang ngồi rầu rĩ trong nhà kia. Chú về, thì ổn ngay.

Mở cổng cho Thủy rồi, chị Lưu vừa bước vào vừa nói lớn:

- Thưa ông! Thưa bà! Chú Thủy về đây này!

ông bà Viễn ngồi trong nhà, vẫn còn nghi ngờ lỗ tai của mình nghe lầm. Cho tới khi nghe rõ tiếng cậu con cưng, ông bà mới dám tin chắc:

- Ba ạ! Má ạ!

ông Viễn nói với giọng vui vẻ hài lòng:

- Ba cũng biết chắc con sẽ về mà.

Bà Viễn lòng mừng rộn lên nhưng ngoài mặt cố giả bộ thản nhiên:

- Mấy ngày qua, mày đi đâu vậy?

Khang Thu Thủy thẳng thắn đáp:

- Lê Vân bỏ nhà ra đi, nên con đi khắp nơi tìm kiếm.

- Số tiền trong ngăn kéo, chính mày lấy đem đi?

- Vâng. Con không thể ra đi với túi rỗng, tay trắng.

- Thế thì hết chỗ nói rồi.

Bà Viễn lại tức giận mắng con:

- Chỉ vì một đứa con gái tàn phế, mày đã bất chấp nỗi lo âu thắc mắc

của cha mẹ, mày không thèm nói một lời, bỏ ra đi biệt tích bấy nhiêu

ngày!

- Chính vì cô ấy tàn tật, mà con không thể không đi tìm.

- Thế, có tìm thấy không?

- Tìm được rồi.

Bà Viễn cười nhạt:

- Hừm! Cố nhiên là phải tìm ra. Một con què thì bỏ đi xa được mấy nỗi?

- Má! Con van xin má đừng nói như thế nữa.

Bấy giờ ông Viễn phải đảo mắt ra dấu ngầm với vợ. Nhưng bà Viễn không buồn để ý. Ông đành phải gọi bảo con:

- Thủy! Nếu vậy, mày phải trình bày năn nỉ với má mày cho khéo. Ba tin rằng má mày có thể cho phép đấy.

Khang Thu Thủy liền xuống giọng đau khổ van lơn:

- Má ơi! Má chỉ cần chấp nhận cho con lấy Vân, là hết thảy mọi việc khác, má bảo làm gì, con cũng xin vâng.

Bà Viễn thừa dịp thay đổi thái độ:

- "Anh" nói thật đấy chứ?

- Con đâu dám nói dối? Bất cứ việc gì khác, con đều không dám trái ý má với ba.

- Rồi. Tao bằng lòng.

Khang Thu Thủy mừng rỡ như điên, rối rít nói:

- Má! Má ơi! Má tốt quá! Má thương con vô cùng. Cho phép con quỳ xuống tạ Ơn má đi.

- Nhưng tao chấp nhận với điều kiện.

- Chỉ cốt được lấy Lê Vân, rồi điều kiện gì con cũng xin vâng nhận.

- Mày hãy ngồi vào ca- na- pê kia, rồi tao nói. Tao đã chết đâu mà cần mày quỳ lạy cúng vái!

ông Viễn nhíu mày, nhăn da trán khẽ kêu: "Kìa, mình!"

Khang Thu Thủy vâng lời mẹ, bước đến ngồi vào ca- na- pê:

- Thưa má, được như vầy, trọn đời con luôn luoôn hiếu kính ba má, và chắc chắn Lê Vân cũng biết ăn ở đúng đạo như vậy.

Suy nghĩ một lát, rồi quả nhiên bà Viễn thi hành mưu kế của con gái:

- Tao đồng ý cho chúng mày lấy nhau, nhưng không chấp nhận hỏi cưới

ngaỵ Mày phải làm sao cuối năm tốt nghiệp đại học, lại phải đi thi hành

quân dịch đầy đủ, lúc bấy giờ...