Gió Lạnh Đêm Hè

Gió Lạnh Đêm Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322982

Bình chọn: 9.5.00/10/298 lượt.



Khang Thu Thủy ngắt ngang như "cướp" lời mẹ:

- Dạ! Xin vâng. Con xin tuân hành đúng mọi ý muốn của má.

Đến đây, và bắt đầu từ đây, trước mặt Khang Thu Thủy, bà Viễn thôi

không dùng danh từ "con thọt", "con què" hoặc "con nhỏ tàn phế" nữa. Bà

nói:

- Mày không được vì "con Vân" mà nhụt ý chí tiến thủ, mà

gác bỏ việc xuất ngoại du học. Trái lại, mày phải cố gắng hơn trước,

chăm chỉ hơn trước, để xuất dương. Đã làm phiền lòng cha mẹ một lần rồi, nay con phải đền bù lại bằng cách ấy.

- Vâng. Tốt nghiệp rồi, con xin đi du học. Con không để ba má thất vọng.

ông Viễn thở ra một hơi nhẹ nhõm:

- Được rồi. Cứ quyết định như thế. Bây giờ là phần của con, phải làm sao tạo lại niềm vui vẻ cho gia đình như cũ.

Khang Thu Thủy cũng thừa thế, tiến thêm một bước:

- Thưa ba má, ba má đã có lòng thương con, thì thương cho trót: Từ

nay, xin cho phép con được đưa Vân về nhà chơi. Lâu dần rồi ba má sẽ

thấy mến thích "nó".

Bà Viễn đã trót rồi, đành chịu luôn:

- Được rồi. Vì tương lai của mày, vì muốn cứu vớt mày, ba má đành bao dung nhẫn nại hết thảy. Chỉ có điều là: mặt khác, mày phải gắng tranh

đua với người ta.

- Cảm ơn má! Cảm ơn ba! Con nhất quyết cố gắng.

Dứt lời, Khang Thu Thủy bỏ ra ngoài, lao mình chạy đi. Bà Viễn lớn tiếng kêu:

- Mày đi đâu đó?

- Con đến báo tin cho Vân haỵ Chắc Vân cảm động vì lòng thương của ba má ghê lắm!

Tiếng nói còn văng vẳng, nhưng bóng người đã biến mất. Bà Viễn thở dốc lên, mặt cau có nhìn chồng:

- Ông thấy con ông chưa? Nó chạy lẹ không? Hừm! Đẻ con trai ra mà được tích sự gì!

- Mình à! Hãy rộng rãi một chút cho lòng đỡ bực tức. Con nó lớn khôn

rồi, giống như con ngựa khỏe tuột giây cương, nó chạy lung tung khắp

nơi, làm sao ghìm giữ cho được?

- Tại sao ông lại để cho nó

tuột dây cương? Nói đi nói lại, chung qui chỉ tại ông chẳng được tích sự gì hết! Đến tuổi này mới thấy chăm nuôi con trai không bằng chăm nuôi

con gái... Nếu không có con Mai, liệu ông có nghĩ ra được cái kế "hoãn

binh" này chăng?

Lát sau, Khang Tiểu Mai trở về, và cô gái biết nay tin sốt dẻo.

ông Viễn bảo con gái:

- Kìa, Mai! Má mày vừa mới khen mày đó.

- Thật ư? Má?

Cô gái sà ngay đến bên mẹ, ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối mẹ:

- Má khen con thật ư? Má khen về việc gì?

- Anh mày nó về rồi đấy.

- Thật ư! Anh ấy đâu rồi?

- Lại đi tìm cái con què ấy rồi. Chả là vì tao đã nói chấp nhận cho

chúng lấy nhau mà! Vì muốn cứu vớt nó, tao bất đắc dĩ phải dùng kế hoạch của mày vậy.

Khang Tiểu Mai đắc ý vô cùng:

- Đó là

cách duy nhất! Ngoài ra không còn kế nào hơn nữa. Má à! Giờ má cứ yên

lòng. Dẫu có bắt họ tự tử để cùng "sống thác với tình", họ cũng lắc đầu

quầy quậy!

- Giỏi! Đáng lý, nên cho mày theo học khoa tâm lý.

ông Viễn khen con gái một câu, trong khi Khang Tiểu Mai mỉm cười sung

sướng, rồi cứ kề miệng vào tai mẹ mà ton hót lia lịa, ríu rít như con

khướu bách thanh...

o0o

Một khi tinh thần phấn khởi vì tin vui, thì con người dù đang đau yếu, cũng cảm thấy khỏe khoắn hăng hái lên!

Khang Thu Thủy đến nhà Kiều Lê Vân báo tin: mẹ hắn chấp thuận cho hắn

kết hôn với nàng; chẳng những nàng mừng rỡ sung sướng, mà đến cha mẹ

nàng cũng tươi vui rộn ràng. Mọi người cười nói liền liền. Thật là một

tin tốt lành sung sướng đệ nhất, một ngày không thể quên trong đời.

Riêng Kiều Lê Vân, nàng cảm động tới ứa nước mắt, sụt sịt khóc. Đây

hoàn toàn không phải khóc vì buồn, mà chính là trường hợp "lạc cực sinh

bi" vậy.

Sau một hồi chuyện trò hả hê, Khang Thu Thủy nói:

- Thưa hai bác, để ăn mừng cái ngày đắc thắng vui sướng này, con xin hai bác cho phép đưa em Vân đi chơi ạ.

ông Văn nói vội như tranh lời vợ:

- Được rồi. Anh em cứ đi!

Bà Văn hân hoan mỉm cười:

- Phải. Nên ra ngoài dạo chơi, cho thư thái. Cháu Thủy à! Có cháu đi kèm em Vân, hai bác mới yên lòng.

- Hai bác tin cậy, cháu cảm động khôn xiết.

- Vân ơi! Hãy vào đây, má giúp con thay áo. Ai cũng vậy, mỗi khi thay đổi áo quần, sửa soạn tóc tai một chút, đều phấn chấn tinh thần, trông

rạng rỡ con người lên...

ông Văn với Khang Thu Thủy ngồi ở

phòng khách tiếp tục nói chuyện. Một già một trẻ vui vẻ cười nói như

quên hẳn mọi sự bên ngoài.

Độ nửa giờ sau, Kiều Lê Vân và mẹ

nàng từ nhà trong bước ra. Đôi trẻ líu riú ngỏ lời chào ông bà Văn để ra đi. Ông Văn còn vui vẻ dặn thêm:

- Rồi. Đi đi. Và anh em có thể ăn bữa tối ở một nơi vừa ý nào đó cho tiện.

Từ ngày Khang Thu Thủy và Kiều Lê Vân yêu đương gắn bó với nhau, thì

Khang Tiểu Mai biến thành mưu sĩ bên cạnh mẹ. Bà Viễn mỗi khi lo nghĩ

đến vụ con trai mê gái mà muốn đưa ra biện pháp này, kế hoạch nọ, đều

phải có ý kiến của cô con gái cưng, bà mới yên lòng. Thái độ khắt khe ác liệt của bà đối với Kiều Lê Vân trước đây, đã đổi ra thái độ đấu dịu,

"giả từ bi" như ngày nay, là công cán của Khang Tiểu Mai vậy...

Hôm ấy, cô gái tâng công với mẹ, rồi lại gạn gẫm:

- Má ơi! Con đi dự vũ hội ở nhà con bạn, nên tối nay sẽ về trễ chút đó. Con xin phép má, nghe má!

- Về trễ chút thì không quan hệ. Nhưng nếu mày đi cặp bồ với một thằng thọt chân, thì đừng c


Duck hunt