
kia nhé?
- Không! Tôi đã có cây dù. Vả lại tôi thích đi bộ một đoạn đường.
- Nếu vậy...
- Thôi, tạm biệt! (Nàng vẫy tay như thúc giục).
- Vâng, tạm biệt.
Bước xuống phía dưới một quãng, hắn còn quay lại nhìn nàng, giơ tay
vẫy vẫy. Cảm giác của nàng lúc này thật lạ: Vừa mừng được thoát mối nguy bị phát giác cái chân có tật, lại vừa tiếc vì chàng trai không còn ở
bên nàng.
Nhưng, suy đi xét lại, nàng mừng nhiều hơn buồn.
Khang Thu Thủy thật dễ bảo. Nàng hài lòng vì hắn chịu nghe lời. Nàng rất sợ hạng trai trẻ bám sát gái, mặc dù trước nay nàng chưa được chàng
trai nào "bám" sát, tán dai cả.
Lúc nghe tiếng máy mô tô tới
gần, nàng không hề để ý, vì nàng đâu có ngờ đó là xe của Khang Thu Thủy. Nhưng lúc này, nghe tiếng máy nổ xa dần xa dần, nàng chú ý theo dõi
từng giây, từng giây... và tim nàng hồi hộp theo nhịp với tiếng máy xe
đó...
Khang Thu Thủy đi xa rồi, Kiều Lê Vân mới thật sự yên
lòng. Nàng đứng lên cho đỡ tê chân, vươn vai thở mạnh cho nhẹ nhàng cơ
thể.
Lúc ấy, ánh nắng thật tươi, sắc mây thật rạng rỡ, cây núi một màu xanh biếc, đồng lúa một màu xanh rờn... Nhưng Kiều Lê Vân không còn bụng nào ham vẽ tranh nữa.
Nàng đeo gói đồ vẽ lên vai, tay cầm cây dù, thất thiểu bước đi trên mấy con đường nhỏ băng qua ruộng rẫy, trở về nhà...
o0o
Bước chân vào qua cửa, Kiều Lê Vân đã vui vẻ gọi lớn:
- Má ơi, má!
Bà Kiều Khắc Văn vội bước ra. Dường như bà đang làm việc ở trong bếp; bà nhìn con với ánh mắt âu yếm:
- A! Con má đã về.
Kiều Lê Vân đặt gói đồ lên bàn.
- Hôm nay con vẽ thật đắc ý má à!
- Má rất thích được nghe con nói như vậy. Mồ hôi đầm đìa thế kia, mau vào rửa mặt đi. Có cô Anh Đài tới chơi, đang ở trong phòng con đấy.
- A! Hay quá! Con đang cần gặp.
- Con giữ Anh Đài ở lại ăn cơm nhé! Má đã chuẩn bị cả rồi.
- Anh Đài rất thích ăn món xào do má làm mà!
Bà Văn nở nụ cười thích thú:
- Cô bé ấy sành ăn đấy.
Kiều Lê Vân vội vã tìm vào phòng riêng. Nàng càng bước vội cái tật
lệch mình càng rõ rệt... Bấy giờ Khâu Anh Đài đang nằm thiu thiu ngủ
trên giường. Kiều Lê Vân vào đứng đầu giường, nhìn bạn mà không khỏi lắc đầu. Nàng nghĩ rằng: Một cô gái có đôi chân hoàn toàn lành mạnh, có khi cũng khổ. Không nghi ngờ gì nữa, hẳn Khâu Anh Đài đêm qua khiêu vũ
nhiều quá nên giờ mới mệt mỏi thế này. Nàng quyết định gọi bạn dậy để
nói chuyện, rồi sau bữa cơm trưa, sẽ lại ngủ nữa.
Bị lay gọi, Khâu Anh Đài trở mình nhưng chưa tỉnh, mép quần cuộn lên cao. Kiều Lê Vân phát vào đùi bạn một cái.
- Ối chao! Cái gì..?
Anh Đài giật mình ngồi dậy, tay dụi mắt, miệng mơ hồ hỏi:
- Chuyện gì thế?
- Hãy ngồi dậy, ra ngoài này. Đừng ngủ ngày nữa.
- Tôi đang cần ngủ. Bảo em tôi đi có được không?
Thì ra Khâu Anh Đài còn chưa tỉnh hẳn. Kiều Lê Vân buồn cười gọi:
- Tiểu thư ơi! Hãy mở mắt ra xem đây là nơi nào?
- A! Biết rồi... Đêm qua, tớ không về nhà.
Kiều Lê Vân ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao vậy, Đài ngủ ở đâu?
Anh Đài đầu tóc rối bù, miệng ngáp liên miên. Kiều Lê Vân phải lấy cái khăn lông nhúng nước lau mặt cho bạn. Bấy giờ Anh Đài mới tỉnh hẳn.
- Suốt đêm tớ không ngủ. Tớ với chàng Lý Kiên ngồi trong vườn hoa nhỏ, nói chuyện cho tới sáng.
- Trừ phi là điên, nếu không, tớ tin chắc hai bên đã dài dòng tình tự ghê lắm!
- Ồ! Đừng nhắc đến nữa. Chỉ tại ông già tớ gây nên chuyện đấy.
- Ông già mày...
- Tớ đi nhảy với Lý Kiên, đêm về hơi khuya, ông già cấm hẳn không cho phép ai ra mở cửa.
- Sao mày cứ quen thói về khuya như vậy?
Khâu Anh Đài buông một tiếng thở dài, rồi cho bạn biết hai lý do khiến nàng bị cấm cửa: một là nàng về khuya quá; hai là trước đó cha nàng với mẹ nàng, có chuyện bất hòa, cãi cọ hờn dỗi nhau đã hai ngày, nên cha
nàng trút hết cơn giận dữ lên đầu nàng. Kiều Lê Vân lại hỏi:
- Thế tại sao không đến thẳng nhà chàng Kiên, mà lại ngồi ở vườn hoa?
Anh Đài ngao ngán đáp:
- Ông già, bà già hắn lại cũng là một cặp lão đảng viên bảo thủ, tới
nhà hắn không khác gì đem đầu tới nghe chửi. Bản cô nương chưa phải là
con dâu nhà họ Lý, sức mấy chịu nghe chửi!
- Thế trời sáng, sao không về? Không sợ người nhà đi tìm kiếm sao?
Anh Đài không trả lời câu hỏi, lại mỉm cười:
- Ồ, Mình chưa bao giờ ngồi với một bạn trai trong cảnh trời vừa rạng sáng. Thật là hai thú vị hiếm có! Nếu chàng Kiên không mắc việc phải
đi, thì sợ rằng...
- Sợ rằng mày không tới đây?
- Cho mày nói đúng đi. Từ sáng tới giờ mày đi đây?
- Tao đi vẽ tranh.
- Hèn chi người mày nóng hừng hực
- Đêm qua mày theo con Nhụy vào đại náo động phòng phải không?
- Phải. Dự cuộc náo động phòng xong, tao y hẹn tìm đến với chàng
Kiên. à, cuộc phá phách hôm qua nhộn ghệ Tao đã bắt chú rể phải cầm cây
bút...
- Để làm gì?
- Để viết ba chữ "em yêu quý" lên má cô dâu.
- Chơi ác làm gì thế?
- Thì "náo tân phòng" mà!
- Thế chú rể có viết không?
- Hắn phải năn nỉ trối chết mới được tha đấy. Rồi tao lại đổi trò:
buộc cô dâu phải đóng hai dấu môi son lên hai má chú rể. Nhưng thằng
Diệp Lạc ghê thật! Hắn lại yêu cầu tao phải chỉ dạy cho cô dâu, nghĩa là buộ