
ấy liền quẹt ít kem bôi lên mặt Từ Du Mạn. Từ Du Mạn không chú ý, lại bị đánh lén
thành công. Bản lĩnh của Từ Du Mạn học cũng uổng phí rồi. Vì tổ chức
sinh nhật cho Từ Du Mạn, buổi sáng chị Từ cũng không mở cửa làm ăn.
Điên khùng cũng điên khùng đủ rồi, chị Từ đặc biệt có tình người, cho nên
buổi chiều không để cô đi làm, đặc biệt cho cô về sớm để cô có thể về
nhà mừng sinh nhật. Từ Du Mạn gọi điện thoại định bảo Cố Uyên đến đón cô nhưng điện thoại của anh thế nào cũng không gọi được. Gọi điện thoại về nhà lại không có người nhận.
Từ Du Mạn có chút lo lắng có phải
xảy ra chuyện gì hay không, phải biết rằng thời gian dài như vậy tới
nay, cô gọi điện thoại cho anh chưa từng xảy ra tình huống không gọi
được. Từ Du Mạn vội vã chào chị Từ, đi ra ngoài gọi xe taxi trở về nhà.
Dọc theo đường đi, cô lo lắng thúc giục lái xe đi nhanh một chút. Một là lo lắng cho Cố Uyên, hai là trong xe này có một loại mùi kỳ quái, ngửi
rất không thoải mái.
“Cô gái, Bắc Kinh nhiều xe, không kẹt xe
chính là vận khí tốt, sao mà lái nhanh hơn được?” Tài xế nói. Nhưng nhìn cô giống như thật sự có việc gấp, nếu không cũng sẽ không gấp gáp như
vậy:
“Cô gái, cô có chuyện gì vội sao?”
“Vâng, điện thoại của chồng tôi không gọi được, tôi lo lắng đã xảy ra chuyện gì.” Có câu
nói mắt trái nhảy tài mắt phải nhảy tai, từ lúc cô lên xe thì mí mắt
phải vẫn luôn nháy không ngừng, giống như một mực nhắc nhở cô xảy ra
chuyện.
“A, tôi biết rõ một con đường nhỏ, có thể sẽ nhanh đến
chổ cô muốn đi.” Tài xế tốt bụng nói. Tài xế này không cao lớn giống
người Bắc Kinh, mà là một loại cảm giác nhỏ thấp lão luyện, làm cho
người ta cảm thấy người này rất khôn khéo. Nhưng cô cảm thấy tài xế này
có gì đó không đúng. Tài xế này cho cô một loại cảm giác rất không thoải mái, không giống anh tài xế cô gặp ở thành phố A trước đó, làm cho
người ta có cảm giác thật thà đàng hoàng.
“Vẫn là không cần, đi đường lớn là được.” Từ Du Mạn uyển chuyển cự tuyệt.
“Cô gái, tôi cũng là thấy cô thật sự gấp gáp, hơn nữa Bắc Kinh thường kẹt
xe, có lúc bị kẹt tới mấy giờ đấy. Cái đường nhỏ kia tôi đã đi qua nhiều lần, tuyệt đối an toàn.” Tài xế thề son sắt nói, “Nếu như đi đường nhỏ, tôi bảo đảm, không đến nửa tiếng có thể tới nơi.”
“….” Từ Du Mạn suy nghĩ một chút, mí mắt phải vẫn đang nhảy, nhảy đến khiến cô hoảng
hốt, không biết làm sao lại đồng ý. Dù sao hiện tại cũng là ban ngày,
không phải là buổi tối.
“Được rồi.”
“Tốt.” Gã tài xế nghe cô đồng ý xong, liền lập tức quay đầu xe, hướng con đường bên cạnh lái đi.
Từ Du Mạn ở trên xe vẫn đang gọi điện thoại, vẫn không cách nào gọi được.
Điều này làm cho cô có chút tức giận, rốt cuộc đang làm cái gì chứ? Tại
sao không cách nào gọi được? Từ Du Mạn tiện tay ném điện thoại di động
qua chỗ ngồi bên cạnh, day day huyệt thái dương, hỏi tài xế:
“Tài xế, đây là chỗ nào vậy? Sao còn chưa tới?”
Nhìn chung quanh càng ngày càng vắng vẻ, Từ Du Mạn mơ hồ cảm thấy có chút bất thường, cảnh giác quan sát bốn phía.
“A, sắp tới rồi. Hiện tại mới có 20 phút thôi, đừng có gấp.” Tài xế nhìn đồng hồ nói.
“Nhưng đây là chỗ nào? Tôi thấy khung cảnh chung quanh đẹp vô cùng, về sau có
cơ hội có thể bảo ông xã cùng tới đây chơi.” Từ Du Mạn giống như rất hợp ý khung cảnh chung quanh, hứng thú dạt dào, tuyệt không lo lắng chính
mình một thân một mình ở một nơi vắng vẻ, còn là một chỗ xa xôi không có người ở.
“Cái này tôi cũng không rõ lắm. Nhưng có nhìn thấy khu
rừng phía trước hay không, trong rừng có một con đường, đi xuyên qua thì gần đến rồi.” Tài xế quay đầu lại, liếc mắt nhìn Từ Du Mạn, sau đó chỉ
vào một rừng cây phía trước nói.
“Không ngờ chốn Bắc Kinh phồn
hoa này, lại có một nơi có hơi thở nông thôn như thế này. Nếu chung
quanh có thêm mấy hộ gia đình thì càng đẹp. Cái chỗ này không tệ, tôi có thể bảo ông xã tới đây xây một căn nhà.”
Từ Du Mạn mỗi câu nói
đều nhắc đến ông xã. Lần nữa nói ông xã, cô kêu lên: “Nhưng ngắm phong
cảnh, tôi cũng quên mất. Tài xế, hiện tại sao còn chưa tới nữa? Tôi thật sự có việc gấp.”
“Lập tức tới ngay, tôi không phải đã nói sao,
xuyên qua rừng cây kia là đến.” Tài xế thỉnh thoảng không kiên nhẫn khi
cô nhắc tới vấn đề này, nói.
“Nhưng tôi ở nhà tại sao chưa từng nhìn thấy cánh rừng này?” Từ Du Mạn nghi ngờ hỏi.
“Đó là bị tòa nhà bên cạnh chặn lại.”
“Vâng.”
Từ Du Mạn biết rõ, tên tài xế rất có thể chính là tài xế chạy xe trái pháp luật. Nhưng hiện tại ở chỗ này không có bóng người không có gì, cô tự
hỏi, xem ra hẳn là vẫn phải dùng sức mạnh rồi. Thật may mắn cô không
phải cô gái tay trói gà không chặt.
Quả nhiên đến trong rừng cây
nhỏ, xe ngừng lại. Vừa khéo, ở giữa rừng cây nhỏ, bốn phía toàn bộ đều
là cây. Những cái cây này dáng dấp rậm rạp khác thường, cũng lộ ra một
cỗ khí tức u ám. Ở trong rừng cây nhỏ này không nhìn thấy bên ngoài, thứ có thể nhìn thấy ngoại trừ cây cối vẫn là cây cối. Và bên ngoài cũng
không nhìn thấy được bên trong. Từ Du Mạn sợ hãi nhìn chung quanh, thanh âm có chút phát run:
“Tài xế, sao vậy, sao bỗng nhiên lại dừng
xe.” Từ Du