pacman, rainbows, and roller s
Giáo Sư Khó Chịu Chớ Lộn Xộn

Giáo Sư Khó Chịu Chớ Lộn Xộn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325054

Bình chọn: 7.5.00/10/505 lượt.

thành sói xám lớn, từng bước từng bước dồn ép cô, bức cô đến góc tường:

“Anh muốn làm gì?”

“Em cứ nói đi?” Cố Uyên ép sát Từ Du Mạn, giam cầm cô giữa anh cùng vách tường.

“Anh cuồng ngược đãi? Hả?”

Sau lưng là vách tường lạnh lẽo, phía trước là lồng ngực cực nóng, cô cảm

giác chính mình giống như đang chịu đựng sự hành hạ của hai tầng lửa và

băng. Lại thêm khí tức bức người của anh, cô sắp không chịu nổi rồi:

“Hắc hắc, cái đó, ông xã à, em đây không phải đùa giỡn thôi sao, anh nhất thiết đừng làm thật đó.”

“Nói giỡn? Anh thế nào nghe được một chút cũng không giống như nói giỡn

nhỉ.” Cố Uyên nở nụ cười khiến người ta đoán không ra, khẽ cắn vành tai

của cô. Răng nanh nhẹ nhàng lướt qua vành tai trơn bóng của cô khiến cô

từng đợt khẽ run.

“Thầy Cố…” Từ Du Mạn van xin, nghĩ mình có thể

gợi lên sự đồng tình của anh, cho dù là một chút xíu cũng tốt. Nhưng sự

thật cô nghĩ sai rồi, sau khi cô lộ ra vẻ mặt như thế, chẳng những không khơi dậy sự đồng tình của anh, ngược lại càng thêm kích thích dây thần

kinh nào đó của anh.

“Cục cưng, em có muốn biết người cuồng ngược đãi bình thường đều làm như thế nào hay không?”

Cố Uyên nói nhỏ, tay lại bắt đầu hoạt động, vén lên vạt áo của cô. Thời

tiết nóng bức, cô mặc loại quần áo bằng vải chiffon, rất rộng rãi, trực

tiếp kéo xuống cũng không phí chút hơi sức nào.

“Em không muốn biết.” Từ Du Mạn vội vàng phủ nhận.

“Vậy sao? Anh thấy chưa chắc. Bộ dáng của Mạn Mạn giống như thật tò mò.” Dứt lời Cố Uyên cúi người xuống, ôm ngang cô lên.

“Anh làm gì đấy?” Từ Du Mạn hoảng sợ nói.

“Em cứ nói đi? Mạn Mạn, chúng ta đã kết hôn lâu như vậy, đừng bảo là em không biết.” Ôm cô lên giường, Cố Uyên đè lên người cô.

“Thầy Cố, hôm nay thời tiết nóng nực, vẫn là không cần làm.”

“Nóng sao? Anh rõ ràng đã mở điều hòa. Mạn Mạn, tối nay đừng nghĩ trốn.”

Không muốn để cho cô nói nữa cô vừa nói, luôn làm cho người ta cảm giác

không nhịn được phát điên.

Để ngừa ngộ nhỡ, vẫn là chặn cái miệng của cô lại, không để cho cô nói chuyện là được. Cuối cùng Cố Uyên vẫn

không nỡ thật sự giống như một người cuồng ngược đãi mà đối với cô. Bất

quá chính là muốn thêm mấy lần mà thôi. Mấy ngày nữa chính là sinh nhật hai mươi tuổi của Từ Du Mạn. Cô cảm thán, thời gian trôi qua

thật mau, thoáng một cái cô lại già thêm một tuổi rồi.

Đã biết Cố Uyên gần một năm, kết hôn gần nửa năm, Từ Du Mạn chưa nói với anh sinh

nhật của mình, cô cũng chưa nói qua với ba mẹ và ông nội. Vì vậy cô cũng không để lộ ra biểu hiện gì, mọi thứ đều giống như bình thường. Từ Du

Mạn lại khó mà nói, dù sao cô cũng không thể không biết xấu hổ mà rêu

rao mấy ngày nữa chính là sinh nhật của em. Ngày này vẫn như thường

ngày, Cố Uyên chở Từ Du Mạn đến tiệm cà phê.

“Bà xã, hôn anh một cái.” Ngay trước khi cô xuống xe, Cố Uyên luôn đòi một cái hôn trước, coi như thù lao đưa cô đi làm.

Chụt!! Không cho Cố Uyên cơ hội tiến thêm một bước, cô mở cửa xe nhanh chóng nhảy xuống xe.

“Em đi trước, bái bai.”

“Ừ, buổi chiều anh tới đón em.”

“Ừ.”

Từ Du Mạn mới vừa đi vào tiệm cà phê, trên đầu liền bị phun rất nhiều

“bông tuyết.” Đánh lén thành công, tiểu Ngư tiểu Cần từ bên cạnh đi ra:

“Mạn Mạn, sinh nhật vui vẻ.”

Từ Du Mạn vừa thu dọn mấy thứ trên đầu mình, vừa nói: “Các cậu làm sao biết sinh nhật của mình?”

“Còn không phải là chị Từ. Chị Từ đều nhớ kỹ sinh nhật của từng người trong chúng ta đó.”

Thời điểm nghỉ đông sau học kì một, cô vẫn sợ ngây người đấy. Không nghĩ tới bà chủ lại còn nhớ sinh nhật của cô, khiến cô cảm động thật lâu đấy.

Vốn một thân một mình lên miền Bắc đi học, nhà lại xa, ở chỗ này cũng

không có người thân nào. Làm part-time cũng là để kiếm ít phí sinh hoạt, cũng tốt vì giảm bớt gánh nặng trong nhà. Cô vận khí tốt, tới nay liền

gặp được bà chủ tốt như vậy, hơn nữa còn làm sinh nhật cho cô…

Lúc này chị Từ đi tới, trong tay cầm một cái bánh gato: “Mạn Mạn, tới đây cầu nguyện đi.”

“Dạ.” Từ Du Mạn cảm động đi tới. Cây nến đã được thắp lên rồi, hai tay cô nắm lại, thành kính cầu xin một tâm nguyện.

Khi Từ Du Mạn mở mắt ra, tiểu Ngư liền không kịp chờ đợi hỏi: “Mạn Mạn, cầu nguyện điều gì thế?”

“Nói ra sẽ không linh.” Tiểu Cần lập tức nói.

Từ Du Mạn cười cười, “Sẽ không đâu, chỉ cần thành tâm sẽ linh nghiệm .”

“Vậy Mạn Mạn cầu nguyện điều gì? Có phải muốn ông xã của cậu như thế nào hay không?” Nơi nào có con gái thì nhất định có bát quái.

“Yêu tớ yêu tớ, vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ.”

“A, như vậy không thú vị.” Tiểu Ngư bĩu môi nói.

“Ha ha.” Đây chính là tâm nguyện lớn nhất của cô. Nhưng còn có một câu cô

không nói ra, sợ hù dọa hai cô gái đơn thuần tiểu Ngư tiểu Cần. Ừm, mặc

dù tiểu Ngư tiểu Cần lớn hơn cô, nhưng cô là người từng trải, cảm thấy

tiểu Ngư và tiểu Cần chính là những đứa bé đơn thuần. Từ Du Mạn không có nói, người nào làm tổn thương người cô yêu đều phải chết.

“Đừng để ý tới cô ấy, cắt bánh đi.” Chị Từ đưa dao tới trong tay Từ Du Mạn.

Từ Du Mạn nhận lấy dao, tỉ mỉ cắt bánh, sau đó đưa cho mỗi người một phần. Không ngờ bánh ngọt trong tay vừa mới đưa cho tiểu Ngư, cô