Giáo Sư Khó Chịu Chớ Lộn Xộn

Giáo Sư Khó Chịu Chớ Lộn Xộn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324992

Bình chọn: 9.00/10/499 lượt.

ông lo anh thật sự làm như vậy sao? Cố Uyên quăng cho Từ Du Mạn một ánh mắt không rõ thâm ý. Từ Du Mạn chợt cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Tên nam phụ nhìn thấy nhân vật chính xong liền mất lòng tin kia rồi. Vốn

cho rằng đối phương là một tên đàn ông vừa già vừa xấu. Nhưng sự thật so với hắn nghĩ khác biệt quá nhiều. Hắn cảm thấy không có một chút phần

thắng với người ở trước mắt, duy nhất có một điều:

“Hắn chính là

người cuồng ngược đãi mà em nói?” Xem ra không giống. Chẳng lẽ, đây

chính là loại mặt người dạ thú trong truyền thuyết?

“Ha ha, xin hỏi có cái gì chỉ giáo?”

Từ Du Mạn xen lẫn giữa Cố Uyên và tên kia, nhìn Cố Uyên một chút, lại nhìn tên tóc vàng một chút, vẻ mặt khó xử. Cố Uyên không biết Từ Du Mạn đang có ý nghĩ quỷ quái gì, nhưng tuyệt đối không phải là chủ ý gì tốt.

“Các anh đừng xung đột được không? Đều là em không đúng, em sai rồi. Em… em… em rời khỏi là được.” Dứt lời cô mở cửa xe rời đi.

Cố Uyên bắt được tay cô: “Bảo bối, em biết, anh không thể rời khỏi em.”

“Nhưng anh cũng không thể rời bỏ bà xã của anh.”

Mắt thấy cô sắp khóc, tên kia vội vàng nói: “Anh còn chưa lấy vợ, anh có thể cưới em.”

“Có thật không?” Từ Du Mạn mắt sáng rực lên một chút, nhưng lại tối sầm xuống.

“Em không xứng với anh.”

Vốn sau khi tên kia nói muốn kết hôn với Từ Du Mạn liền hối hận, đây chẳng

qua là hắn nhất thời nhanh miệng. Nhà hắn làm sao có thể để cho hắn cưới vợ bé của người khác chứ? Trong nhà khẳng định đã sớm sắp xếp một người phụ nữ môn đăng hộ đối cho hắn. Nhưng nhìn thấy cái bộ dáng uất ức này

của cô, cảm giác khí phách trong lòng lại bắt đầu bành trướng:

“Ai nói không xứng? Em xinh đẹp dịu dàng như vậy, ai có thể cưới được em chính là phúc khí của người đó.”

“Anh nói thật sao?” Từ Du Mạn có thể làm diễn viên được rồi, mỗi lần diễn

trò đều diễn giống như vậy. Nếu cô là diễn viên, nói không chừng còn có

thể được giải thưởng Oscar đấy.

“Dĩ nhiên, anh chưa bao giờ nói láo.”

“Nhưng tại sao anh ấy chẳng cảm thấy như vậy?”

“Anh đã nói anh cưới em. Cái khác không dám nói, ít nhất anh không phải người cuồng ngược đãi.” Tên tóc vàng vội vàng nói.

“Anh mới vừa biết tôi, đã nói lời như vậy, không cảm thấy quá mức tùy tiện sao?”

“Em không tin chuyện ‘vừa thấy đã yêu’ sao?”

“Tin.”

“Vậy em tin anh không?” Tên này thật đúng là thâm tình khẩn thiết.

Vốn cho rằng Từ Du Mạn sẽ khóc nói tin tưởng, sau đó xuống xe, lên xe của

hắn, rồi nhào vào trong vòng ôm của hắn. Nhưng cô lại làm cho hắn thất

vọng. Lòng của hắn bị hai chữ ngắn gọn của cô làm cho bị thương tan nát.

“Không tin.”

“Tại sao?”

“Ha ha.” Từ Du Mạn chợt níu lấy lỗ tai của Cố Uyên, hung tợn nói:

“Mới vừa rồi sao anh lại đi ra ngoài lâu như vậy? Phía trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải cũng ở phía trước cua gái giống như vị bên cạnh

này hay không?”

“Anh nào dám chứ?” Cố Uyên nói.

“Này…” Tên kia bị một màn trước mắt làm cho kinh sợ. Đây hoàn toàn khác so với

những gì mà Từ Du Mạn nói và hắn nghĩ. Cái bộ dáng này của cô không có

gì khác biệt với kiểu người phụ nữ đanh đá mà hắn ghét nhất.

“Tôi đây nói cho anh biết, ‘vừa thấy đã yêu’ cũng không đáng tin. Lần đầu

tiên gặp mặt anh liền biết rõ tính cách của đối phương rồi sao? Thích

hợp với chính mình hay không?” Từ Du Mạn lại hỏi.

“Mới vừa hỏi anh, anh vẫn chưa trả lời em.”

“Không có gì, chính là phía trước có hai chiếc xe đang gây gổ, đều không tránh đường, liền tạo thành tình huống kẹt xe như vậy.”

“Gây gổ? Con mẹ nó, lúc này mà gây gổ, những người này có đạo đức công cộng

hay không? Không biết sẽ tạo thành hậu quả gì à? Anh cũng thế, đi lên

đằng trước xem rồi cũng không biết xử lý một chút. Chặn đường như vậy,

chúng ta lúc nào mới có thể trở về à? Ngu hết biết.” Từ Du Mạn tức giận

liền mắng ra tiếng. Có điều phần lớn nguyên nhân vẫn là để hù dọa tên

kia. Vừa nhìn chính là một đứa bé, giả bộ kinh nghiệm dày dặn cái gì?

Tên kia rõ ràng bị sự hung hãn của Từ Du Mạn dọa sợ, ngoan ngoãn không

nói gì thêm.

Cố Uyên lấy lòng nhìn cô nói: “Đã xử lý rồi. Không

phải là một chút chuyện nhỏ thôi sao, sao có thể để cho bọn họ cản đường chắn lối của anh chứ?”

Dứt lời, dòng xe trước mặt đã chuyển

động. Phía trước vừa được khơi thông, tên kia liền rút lui lái đi, giống như không dám nhìn cô một lần nữa. Từ Du Mạn nhìn tên kia chạy trối

chết, không tim không phổi bật cười. Cố Uyên gõ vào đầu cô, không vui

nói:

“Em, cái cô nhóc hư hỏng này.”

“Em đây là tốt bụng, dạy hắn một ít chuyện về sau nhất định phải hiểu.”

“Em xem lại xem mình bao nhiêu tuổi, nhóc con nghịch ngợm.”

“Em không lớn nhưng em đã kết hôn rồi. Huống chi anh biết rõ ràng em còn

nhỏ, anh vẫn còn nhất định muốn kết hôn với em, đây là đạo lý gì chứ?”

Từ Du Mạn hỏi ngược lại.

“. . . . . .” Con đường khai thông rất nhanh liền về đến nhà.

“Ông nội, cha, mẹ.” Về đến nhà, đầu tiên là chào hỏi trưởng bối.

“Ừ, về rồi à. Hôm nay có chuyện gì vui không?” Tôn Tôn kéo Từ Du Mạn để cô ngồi ở bên cạnh bà.

“Dạ, có.” Vì vậy hai người mẹ chồng nàng dâu liền bắt đầu tán gẫu.

Buổi tối, Cố Uyên từ cừu non hóa thân


XtGem Forum catalog