
các cô ấy
học cùng một trường, có thể dùng chung một cái dù là đủ rồi, cái dù kia
sẽ để lại cho Từ Du Mạn dùng. Nhưng Mạn Mạn lại cự tuyệt:
“Chính bà chủ cũng không có dù để về nhà mà? Tớ không cần, tớ có thể gọi người tới đón.” Từ Du Mạn vừa nói xong thì có điện thoại của Cố Uyên tới.
“Mạn Mạn, em ở tiệm cà phê chờ anh, anh tới đón em.”
“Vâng. Trên đường chú ý an toàn.” Từ Du Mạn nói.
“Mạn Mạn, nói chuyện điện thoại với ai thế? Hả?” Tiểu Ngư bát quái hỏi. Trải qua mấy ngày làm việc chung, Từ Du Mạn sâu sắc cảm thấy rằng nơi nào có phụ nữ thì nhất định có bát quái.
“Chồng tớ.” Từ Du Mạn không
muốn lừa dối người khác. Dù sao nói ra cũng không có vấn đề gì, cũng
không phải là người không thể gặp. Hiện tại cô đã làm tốt quan hệ với
bọn họ rồi, cũng không cần lo lắng người ta bài xích cô.
“Chồng cậu?” Tiểu Cần kinh ngạc nói.
“Cậu không phải mới tốt nghiệp trung học sao? A, không đúng, là bạn trai chứ gì. Hiện tại bao nhiêu cặp đôi yêu nhau cuồng nhiệt đều thích gọi nhau
là ông xã, bà xã.”
“Không phải, là ông xã, tớ đã kết hôn. Kết hôn thời điểm tớ học lớp mười hai.”
“Lớp mười hai? Khi đó cậu bao nhiêu tuổi?”
“19 tuổi. Mười chín tuổi là có thể kết hôn rồi, cho nên kết hôn thôi.”
“Luật hôn nhân mới
thật sự là tạo phúc cho quần chúng nhân dân.” Tiểu Ngư thở dài nói. Ha
ha, đây đã là lần thứ hai Từ Du Mạn nghe có người nói như vậy.
“Người đã kết hôn thật tốt.”
“Các cậu cũng có thể kết hôn.” Từ Du Mạn trêu chọc nói. Không ngờ tiểu Ngư,
tiểu Cần trẻ tuổi như vậy đã muốn kết hôn. Từ Du Mạn nghĩ đến chính mình luôn không muốn kết hôn, không biết nên nói gì nữa.
“Nghĩ là nghĩ, cũng phải có người thích hợp mới được.”
Tiểu Ngư ỉu xìu nói. Chợt ánh mắt của cô ấy sáng rực lên, chỉ vào một chiếc Porsche mới vừa đến bên ngoài tiệm cà phê nói:
“Người có tiền kìa thấy không? Chiếc xe kia lần trước tớ đã thấy qua trên tạp chí, là kiểu mới nhất, 1.800.000 tệ đấy.”
Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng mở cửa xe, động tác cực kỳ ưu nhã mở dù ra, xuống xe. Sau khi người đàn ông xuống xe, hai mắt của
tiểu Ngư cùng tiểu Cần liền nhìn say mê.
“Thấy không, người đàn ông cao lớn đẹp trai giàu có trong truyền thuyết.”
“Anh ấy hình như là đi về phía chúng ta đó. Aiz, hình như đang nhìn tớ đấy.” Tiểu Cần mơ mộng.
“Nhìn cậu? Thôi đi, muốn nhìn cũng là nhìn đại mỹ nữ Mạn Mạn của chúng ta.”
Tiểu Ngư cùng tiểu Cần dáng dấp không xấu nhưng cũng không coi là đẹp, chính là kiểu đứng trong đám đông người thì không thể tìm ra được, tương đối
bình thường.
“Ặc, người đó… anh ấy chính là chồng tớ.”
“Hả?” Tiểu Ngư và tiểu Cần cùng nhìn Từ Du Mạn, nhìn lại Cố Uyên một chút, sau đó rối rít cảm thán.
“Đúng là có tướng vợ chồng.”
“Mạn Mạn, thật hâm mộ cậu , có ông xã đẹp trai như thế.” Tiểu Ngư vẻ mặt hâm mộ nói. Chỉ thấy Cố Uyên che dù mà đám người vội vàng ở chung quanh
toàn bộ đều trở thành cảnh nền, trong trời đất chỉ còn lại một mình Cố
Uyên. Người khác cho dù như thế nào, cũng có dáng vẻ chút nhếch nhác.
Nhưng anh che dù, lại làm cho người ta cảm thấy, duy mỹ. Chỉ có dùng từ
‘duy mỹ’ mới có thể hình dung được. Cố Uyên đi vào tiệm cà phê, nhìn
thấy Từ Du Mạn rồi cầm lấy túi trong tay cô, cầm tay cô rồi nói với bà
chủ:
“Tôi đón cô ấy về trước.” Dịu dàng như ngọc, chính là nói về người đàn ông giống như Cố Uyên vậy.
“Được.” Bà chủ cũng xem như đã gặp rất nhiều người rồi, lúc đầu có một chút
thất thần nhưng ngay sau đó liền khôi phục lại bình thường cười nói.
Đứa nhỏ Mạn Mạn này rất nghe lời, làm việc cũng rất nghiêm túc, rất nhiều
thứ đều là vừa dạy liền biết, hơn nữa rất chịu khó. Nói thật bà rất
thích Mạn Mạn.
“Chào bà chủ và mọi người, ngày mai gặp lại.” Chào hỏi xong, Từ Du Mạn cùng Cố Uyên đứng vào dưới cây dù, sau đó đi về
phía chiếc Porsche.
Lên xe Từ Du Mạn mới nói: “Nổi bật rồi, đúng
không? Sao đột nhiên lại đổi xe?” Thật thoải mái, ngồi rất thoải mái.
Nhưng chiếc xe này cô chưa từng nhìn thấy qua.
“Bạn tặng.”
“Sao anh lại nhiều bạn như vậy chứ? Ở đâu ra nhiều thời gian như vậy để kết
bạn chứ?” Theo lý thuyết, luôn phải huấn luyện sao còn có thể đi ra
ngoài đầu tư cái gì chứ....
“Lúc làm nhiệm vụ, đều là dùng thân
phận khác nhau để xuất hiện, người quen biết cũng nhiều hơn.” Có vài
người trở thành kẻ địch, trừ những người đó những người khác liền trở
thành bạn bè.
“Vâng.” Không muốn nói thêm gì nữa, cô yên tĩnh ở một bên nghịch điện thoại di động.
“Hôm nay sao lại đồng ý để cho anh tới đón em vậy?” Trước kia chính là chết cũng không đồng ý mà.
“A, không phải trời mưa sao mà em không muốn bị ướt sũng.” Chợt xe dừng lại. “Sao lại kẹt xe?”
“Không rõ lắm. Em ở trên xe nghỉ ngơi một lát đi, anh đi ra ngoài xem một
chút.” Cố Uyên mở cửa xe, đi về phía trước. Từ Du Mạn một mình ở trên
xe, chán đến chết, đành phải lấy điện thoại di động ra tiếp tục chơi trò chơi. Gần đây cô phát hiện một trò chơi trong điện thoại khá thú vị,
phiên bản biến thái Ninja của trái cây. Từ Du Mạn vừa cắt trái cây, vừa
nhìn đằng trước, vẫn không có chút dấu hiệu di chuyển.
“Tin tin tin tin.”
Ng