
dài nhẹ nhàng cọ xát bờ môi mỏng. Hắn vươn tay với đến ly rượu đưa lên miệng
nhấp, không nói gì thêm.
Tiền Phong cùng Phương Thiệu Hoa nhìn nhau nhún vai, vẻ mặt bất đắc
dĩ. Bọn hắn là trúc mã, từ nhỏ đã hiểu nhau như lòng bàn tay.
______________________
Bên kia.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy tin tức thêu hoa vẽ bướm, đây đúng là kết quả cô
muốn đạt tới, thực sự là cũng nên cảm ơn mấy cái tạp chí rãnh rỗi không
có gì làm này. Cô em gái vô tội đáng thương kia của cô, giờ phút này
khẳng định đang làm nũng nằm trong lòng anh rể đòi an ủi rồi.
Khoé miệng Tô Mộc Vũ thoáng hiện một nụ cười khổ, đơn giản như vậy, lại chua xót như vậy.
“Tô tiểu thư, cô chuẩn bị xong chưa? Phiên toà sắp mở rồi” Luật sư đi tới nhắc nhở.
Tô Mộc Vũ gật gật đầu. Cô mới vừa cùng cha mẹ nói chuyện qua điện thoại, cũng không phải là cuộc đối thoại thoải mái.
Bọn họ nói như thế nào?
“Con còn biết xấu hổ hay không? Phải khiến mọi người nháo lên hết mới vừa lòng sao? Ra toàn, con nhất định phải như vậy sao? Nếu con kiên
trì muốn kiện thì cũng đừng tiếp tục nhìn mặt cha mẹ nữa”
Cô trả lời như thế nào?
Một chữ — “Kiện”
Cha mẹ cô, cả đời chỉ quan tâm đến hai chữ thể diện, dường như nó so
với hạnh phúc của con gái chính mình quan trọng hơn gấp ngàn lần, gấp
vạn lần vậy.
Không, không, những lời này cô nói sai rồi. Hạnh phúc của con gái đối với họ rất quan trọng.
Vì Mộc Tình có thể tiếp tục đến trường, bọn họ yêu cầu cô bỏ học. Vì
Mộc Tình có thể đi du học, bọn họ dung túng cô từ mười tám mười chín
tuổi liền ở bên ngoài đi sớm về tối làm công. Mà bây giờ vì hạnh phúc
của Mộc Tình, bọn họ cam nguyện đối với hạnh phúc của cô — có mắt không
tròng!
Cô cả đời này đều vì người khác mà sống. Lúc này đây, cô nhất định phải vì chính mình mà sống nhiều hơn một lần!
Vừa đi vào căn phòng, vô số ánh đèn flash vây quanh như ruồi bọ chen chúc khiến cho cô mắt mở không nổi.
“Chào cô, xin hỏi cô chính là phu nhân Tần tổng tài phải không? Cho
hỏi hai người vì sao phải ly hôn? Là do Tần tiên sinh yêu đương vụng
trộm sao?”
” Có tin đồn rằng tiểu tam chính là em gái thân sinh của cô, xin hỏi tin đồn này có đúng hay không? Xin cô trả lời một chút!”
” Xin hỏi cô đối với vụ kiện này nắm bao nhiêu phần trăm thắng kiện?”
…
Vô số vấn đề giống như làn sóng đánh tới khiến cho không người nào đỡ được.
Tô Mộc Vũ không nói được một lời, xuyên qua những ánh đèn chớp nháy, cô
đứng thẳng người tiếp tục bước vào, tà váy trắng phía sau theo cước bộ
nhẹ nhàng phiêu đãng, giống như tiên nữ, lại giống như một vị đấu sĩ cô
độc.
Trình tự những việc phải làm luật sư đã nói trước cho Tô Mộc Vũ biết, trước khi phiên tòa mở, cô ngồi ở phòng bên ngoài chờ.
Tần Nghị Hằng ngồi cùng với cô, cách một lối đi nhỏ, chân vắt chéo
lên nhau, trên khuôn mặt lãnh khốc lộ ra vẻ âm trầm. Bên cạnh là em gái
Tô Mộc Tình cùng mẹ chồng trước đây của cô, họ dùng ánh mắt giết người
nhìn cô.
Nhưng Tô Mộc Vũ lại không nhìn họ lấy một cái, vì cô biết rằng, từ giờ khắc này, bọn họ chính là kẻ thù của nhau.
Luật sư của Tô Mộc Vũ là bạn học thời trung học của cô, cũng không
phải là cô không muốn tìm một luật sư nổi tiếng nhưng nhìn lại thì chả
có mấy luật sư dám công khai đối đầu với Tần thị! Đối đầu với Tần thị
chẳng phải là chán sống rồi sao?
Luật sư này mặc dù còn trẻ, nhưng vụ kiện này, phần trăm thắng kiện
là rất lớn, dù sao cũng là do chồng trăng hoa bên ngoài trước, rõ ràng
là không tuân theo đạo đức hôn nhân, thẩm phán là phái nữ, nhất định sẽ
dựa vào điểm này mà đồng tình, cũng sẽ nghiêng về kẻ yếu thôi.
Tô Mộc Vũ tự trấn an mình, nhất định sẽ thắng, nhất định phải thắng!
“Thưa Quý Tòa, trong cuộc hôn nhân này, trước giờ thân chủ tôi đều
tuân thủ theo đúng nghĩa vụ của mình, giúp đỡ chồng, thay chồng chăm
sóc mẹ già, luôn là vợ hiền dâu thảo, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của
mình, luôn nỗ lực vì gia đình chưa từng làm điều gì có lỗi với gia
đình.Mà trong thời gian hôn nhân được chấp nhận, đối phương căn bản là
không thực hiện đúng trách nhiệm của người chồng, tôi nghĩ là thân chủ
tôi phải được bồi thường”
Vừa dứt lời, liền bị người bên kia cắt ngang “Thưa Quý Tòa, điểm này tôi không đồng tình, trong năm năm chung sống,thân chủ tôi luôn vất vả với công việc, nhưng đối phương trong thời gian năm năm kết hôn không
có nghề nghiệp gì, tất cả đều dựa vào thân chủ tôi, thận chí trong năm
năm còn không có chịu sinh con. Mẹ của thân chủ tôi có thể làm chứng:
Đối phương tính tình lười biếng, không hề đối xử tốt với người già, cũng chưa hề cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người vợ, của một người
con dâu.”
Tô Mộc Vũ há hốc miệng, quả thật là đổi trắng thay đen mà.
Xem ra, hắn vì một chút tài sản mà bấ chấp thủ đoạn.
“Thưa Quý Tòa, tôi tố cáo điều luật sư của đối phương nói là không có chứng cứ! Thân chủ của tôi một mực chịu đựng sự ức hiếp của mẹ chồng,
thậm chí thân chủ tôi còn có một vết sẹo, đây là bản báo cáo kiểm tra từ bệnh viện.”
“Thưa Quý Tòa, tôi hoài nghi rằng đối phương làm báo cáo kiểm tra giả, mời đến bệnh viện chính quy để kiểm tra lại!”