pacman, rainbows, and roller s
Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324673

Bình chọn: 9.5.00/10/467 lượt.

ộc Vũ như cái xác không hồn đi ra khỏi toà án công chính liêm minh,

va phải không ít người, cô cũng không có để ý. Cả người như bị rút đi

hết linh hồn, bản năng vô ý thức tiến về phía trước. Cô còn sống không?

Không… không…

Cô tự cho là hành động trả thù của mình là đúng, kết quả lại thành chuyện cười cho mọi người buôn, ha ha…

Trước cửa toà án, phóng viên đều đang chờ đợi kết quả , họ tranh nhau cướp đoạt tin tức hấp dẫn trong phiên toà.

” Tần phu nhân, à không! Tô tiểu thư, xin hỏilần này cô thua kiện,

phiên toà sau cô có tiếp tục kháng án không?” Mới một khoảng thời gian

ngắn sau phiên toà, xưng hô đã hoàn toàn thay đổi.

” Tin tức bên trong lộ ra, cô cùng một người đàn ông không rõ lai

lịch có quan hệ bị toà án vạch trần, xin hỏi tin tức này có thật hay

không? Tô tiểu thư, xin cô thẳng thắn trả lời”



Trong nháy mắt, cô dường như trở về trước vành móng ngựa, vấn đề đáng sợ này cứ bắn liên hồi đến cô, cô cũng không hề có lực đỡ lại.

Tin tức đầu trang ngày mai, chỉ sợ sẽ là nguyên nhân vợ cả bị thất

bai trong phiên toà tố chồng ruồng bỏ mình. Ngày mai, tất cả mọi người

sẽ nhìn thấy sự thảm bại của cô.

Không! Cô không muốn tiếp tục trả lời những vấn đề này, không muốn tiếp tục đối diện với những sự thật đáng sợ này!

Ngày lúc Tô Mộc Vũ thấy thời gian dường như trôi qua cả thế kỷ, một chiếc ô tô màu đen bỗng dưng dừng trước mặt cô.

Bên trong, một bàn tay vươn ra nắm chặt lấy cổ tay của cô , đem cô kéo vào trong xe, sau đó nhanh chóng rời đi.

Xe dường như khởi động chạy đi một cách nhanh chóng, bỏ mặt đám thỡ

săn tin tức phía sau, chỉ chừa lại cho chúng một đám khói xe mù mịt.

Tô Vũ Mộc như chết lặng đi, ngơ

ngác ngồi trong một chiếc xe xa lạ, không khóc không cười gương mặt

không chút cảm xúc, như một búp bê vải không sinh mệnh.

“Cô gái, tại sao không khóc ? “ Phong Kính hai chân vắt lên nhau, trầm giọng hỏi.

“ Anh muốn tôi khóc đến vậy sao ? “ Tô Vũ Mộc dùng con ngươi đã đỏ hồng nhìn lại, nén lại thanh âm khàn

khàn , hai tay nắm chặt rõ ràng đang trong lòng đang rất khó chịu.

Thấy bả vai cô run rẩy, mắt người đàn ông lại sâu thêm một chút, đôi môi mỏng giật giật không nói gì.

“ Thế nào, muốn chế nạo tôi sao ? “

Một giọt chất lỏng trong suốt từ trên không rơi xuống, rơi trên đầu gối của cô, thấm vào chiếc váy trắng dài của cô.

Trên tòa án đã bị áp lực, cuối

cùng đã tìm được nơi tuôn ra , Tô Mộc Vũ nắm chặt hai tay bất chấp tất

cả khóc thét lên: “ Tôi bị bỏ rơi rồi!Tôi quả thực đã bị chồng ruồng bỏ

rồi! Tôi thật vô dụng, bị người khi dễ, lại đến chế nhạo tôi, xem thường tôi ….Anh, vì sao không nói, vì sao không nói lời nào….. anh nói đi…. “.

Nước mắt trút xuống như nước sông vỡ bờ từng giọt từng giọt rơi xuống giống như một cơn mưa to. Mỏi mệt,

cô chống đỡ không được liền dựa vào nơi duy nhất có thể dựa.

Nhìn người con gái bên cạnh mang theo trầm mặc, điên cuồng thét lên

nhưng cuối cùng cũng chỉ là một người con gái yếu ớt như vậy, ánh mắt

lạnh lùng cũng lộ ra một tia không đành lòng, cánh tay nâng lên để yên

giữa không trung, để yên cho cô khóc trên bả vai mình mà không có đẩy

ra.

“ Được lắm, khóc có gì tôt?Thứ tốt như vậy, chẳng lẽ cô còn luyến tiếc ? Mắt cô bị mù rồi hay sao ?” Phong thiếu kiên nhẫn nói.

Tô Mộc Vũ đột nhiên nổi khùng mở miệng cắn mạnh lên vai của gã đàn

ông xấu xa này, cắn rất mạnh như là muốn lưu lại một dấu răng thật sâu.

“ Cô là chó à? Cô gái, buông ra! Người vứt bỏ cô không phải là tôi”. Nói xong lại nhìn thấy cô nằm trên người mình khóc om sòm cơ hồ không

nói gì. Hắn chưa từng gặp người con gái nào khóc om sòm như vậy, quả

thực là không hiểu gì hết. Nhìn lại mình thì nửa người của hắn giờ là

nước mắt nước mũi có lẽ có cả nước miếng.

Hắn bực bội dùng đầu ngón tay để trên trán Tô Mộc Vũ mà đẩy ra

Tô Mộc Vũ gạt đầu ngón tay kia ra khóc lóc nói: “ Anh cho rằng anh là người tốt ? Anh có biết hay không, vốn là tôi có thể thắng, tối ngày

hôm đó, anh……đáng hận, buổi tối ngày hôm đó…….”.

Nhớ tới những bức ảnh bay đầy trên mặt đất, nhớ tới vẻ mặt chế nhạo

của mọi người lúc trên tòa án, nàng sẽ không khống chế được nàng sẽ nổi

điên!

Đôi lỗng mày của Phong Kính nhăn lại, nhìn thấy Tô Mộc Vũ càng ngày

càng không thể khống chế được tâm tình của mình, hắn tối sầm mặt lại

lạnh lùng cảnh cáo : “ Khóc đủ rồi, còn khóc nữa tin hay không tôi sẽ

làm chuyện đó ngay ở đây“.

Người con gái này quả thật làm hắn đau đầu, đã lâu rồi hắn chưa đụng vào người nào khó trị như vậy.

“ Anh!” Tô Mộc Vũ nghe những lời nói này của hắn liền lập tức ngừng khóc, sư tức giận tràn ngập trong mắt cô.

Hắn vô cùng hốt hoảng khi thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô. hai

mươi bốn tuổi vốn không được tính làthanh niên trên khuôn mặt đầy nước

mắt, hai mắt khóc sưng lên nhưng 2 ánh mắt hồng hồng như con thỏ kia

biểu hiện vẻ yếu ớt đáng thương.

Phong Kính mím môi lại, trong con ngươi lạnh băng có thêm mấy phần u ám, hắn gõ vào lưng ghế của người lái xe.

“ Phong thiếu!” Người lái xe xin chỉ thị của hắn.

“ Quay lại! “

Tiếng thắng xe vang lên, tay lái xoay mạnh, chiếc xe