
ng lẽ bà còn không
nhìn ra được sao?"
"Nhìn ra cái gì?"
"Chẳng lẽ bà còn
không nhìn ra, Lê Tử Hâm có ý với Lê Hiên sao?" Lê Diệu Hoa hoàn toàn
không hề suy đoán, mà là vô cùng chắc chắn nói ra.
"Vậy sao?" Tạ Tú Quyên đối với lần này cũng không dám hoàn toàn tán thành, "Tôi cảm thấy rằng. . . . . ."
"Tin tưởng tôi, ánh mắt của tôi tuyệt đối không sai, bây giờ bà chỉ cần nghe tôi, như thế này bà làm thế này. . . . . ." Lê Diệu Hoa ghé
vào tai Tạ Tú Quyên mà nói, thấp giọng nói cái gì đó. Tạ Tú Quyên gật
đầu liên tục, tỏ ra hiểu rồi.
HẾT CHƯƠNG 5 Editor: SunniePham
Cuối cùng chỉ còn lại Lê Hiên và Lê Tử Hâm ở lại trong phòng, hai người cùng có một trạng thái giống nhau là cùng chờ đợi. Đã nhiều ngày như vậy,
mặc dù Lê Hiên đều đến thăm Lê Tử Hâm, nhưng thời gian chỉ có hai người ở trong phòng cũng tương đối là khá ít, trong phòng luôn có Lê Diệu Hoa
hoặc là Tạ Tú Quyên, thậm chí có lúc Lý Tường Vĩ cũng sẽ xuất hiện mà
quấy rầy.
"Chuyện đó. . . . . . Lê Hiên." Hiếm khi có thời gian
hai người được ở riêng để nói chuyện với nhau, Lê Tử Hâm muốn hỏi anh
mấy câu, nhưng mà gương mặt cô lại trở nên đỏ bừng, rồi lại do dự.
"Có gì cứ nói." Anh đương nhiên biết rõ là cô có lời muốn nói với mình, Lê
Hiên không biết cô đang suy nghĩ chút cái gì, mà lại làm cho bản thân cô ngượng ngùng tới vậy.
Hít sâu một hơi, Lê Tử Hâm lấy can đảm hỏi anh: "Lê Hiên, anh thật sự chán ghét tôi tới vậy sao? Hôm đó, ở quán
bar anh đối với tôi. . . . . . có phải anh suy nghĩ là muốn làm cho tôi
cảm thấy nhục nhã hay không?"
Lê Hiên sửng sốt. Không ngờ Lê Tử
Hâm lại có thể hỏi mình vấn đề hôm đó, nói thật, chuyện hôm đó, không
phải là anh quên toàn bộ, đương nhiên là anh vẫn còn nhớ tới cơ thể Lê
Tử Hâm rất đẹp, phản ứng rất ngây ngô.
Lê Tử Hâm phát hiện Lê
Hiên dùng ánh mắt nóng hừng hực quan sát mình, làm cho cô càng thêm
ngượng ngùng không thôi, thậm chí cô bắt đầu có chút hối hận khi mình
lại nói tới cái đề tài này: "Thôi, anh không cần trả lời, tôi hiểu rồi! Chỉ là. . . . . . Lê Hiên, tôi hi vọng anh sau
này không cần làm như vậy, dù sao tôi cũng không còn là một đứa bé nữa.
Bình thường anh luôn ăn nói sắc bén, đối với tôi luôn khinh thường tôi
vẫn còn chưa tính xổ với anh, nhưng mà anh lại dùng thủ đoạn như vậy,
thật sự là quá xấu hổ rồi." Lê Tử Hâm mới vừa nói xong, Lê Hiên chưa kịp trả lời thì Tạ Tú Quyên đã đi vào phòng trên tay còn cầm theo cái bình
thủy.
"Tiểu Hiên, cha con ở bên ngoài, ông ấy có mấy lời muốn nói với con, con ra ngoài một chút đi." Tạ Tú Quyên đặt bình thuỷ lên bàn,
lấy ra hai chén, còn cười dặn dò anh: "Mau đi đi, nhớ trở lại uống
canh."
Lê Hiên gật đầu một cái, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Tạ Tú Quyên mở nắp bình thủy ra, mùi thơm của canh xương tỏa ra bốn phía.
Lê Tử Hâm mỉm cười nói: "Tay nghề của dì Tạ thật tốt, chờ sau khi con khỏi bệnh, nhất định phải theo dì học tập."
Tạ Tú Quyên gật đầu liên tục, "Được, lúc đó đương nhiên là dì sẽ đem hết
tài nghệ truyền lại cho con, như vậy mới có thể đảm cho con của dì sau
này cả đời đều được ăn món ngon!"
"Dì!" Lê Tử Hâm cũng không biết nên nói cái gì, dứt khoát ngậm miệng lại yên lặng mà uống canh.
Lê Hiên đi ra khỏi phòng bệnh thì nhìn thấy cha của mình đang đứng dựa vào tường, nét mặt có chút nặng nề.
"Cha? Cha. . . . . . Muốn nói chuyện gì với con?" Còn phải núp ở bên ngoài nói? Lê Hiên cảm thấy kỳ lạ, chờ cha mình mở miệng.
"Tiểu Hiên, cha chỉ là muốn hỏi con một câu, con và Tử Hâm. . . . . . Có phải là không có khả năng không?" Lê Diệu Hoa ngẩng đầu nhìn con trai mình,
nghiêm túc hỏi.
"Vấn đề này làm sao con có thể trả lời cho cha
được? Ít nhất. . . . . . Bây giờ thì không thể nào, đừng nói chi đến Lê
Tử Hâm, chỉ cần nói bây giờ con cũng sẽ không muốn vội vàng kết hôn với
người phụ nữ nào cả. Nếu như hai người muốn con
và Lê Tử Hâm kết hôn, sau đó tiếp nhận di sản, thì e là hai người nên
sớm bỏ cuộc đi." Lê Hiên không sợ hãi chút nào mà nhìn thẳng vào mắt Lê
Diệu Hoa, nói ra suy nghĩ của mình.
"Là như vậy sao?" Lê Diệu Hoa bất đắc dĩ thở dài một tiếng, bước lên đưa tay vỗ vỗ lên bả vai Lê
Hiên, "Chuyện gì cũng đừng nói quá chắc chắn, có những lúc, ví dụ như
hôm nay cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
Lê Hiên cười đến tự tin, hoàn toàn không đem lời của cha mình để ở trong lòng, nhưng ngoài
miệng vẫn trả lời lại: "Con biết rồi, tóm lại, những chuyện này cha cũng không cần suy nghĩ nhiều. Đây là vấn đề giữ chúng con, con tin tưởng,
con có thể xử lý tốt, Lê Tử Hâm cũng vậy."
"Được rồi, vào đi
thôi." Lê Diệu Hoa lộ ra nét mặt hết cách với anh, rồi bảo Lê Hiên mau
vào đi, “Tối nay con ở lại đây với Tử Hâm đi, mấy ngày nay mẹ con cảm
thấy hơi mệt, cha đưa bà ấy về nhà nghỉ ngơi." Ông đang nói, thì đúng
vừa lúc Tạ Tú Quyên từ trong phòng bệnh đi ra.
"Cha mẹ không cần chăm sóc Tử Hâm nữa rồi, mấy ngày nữa thì con bé có thể xuất viện." Lê Diệu Hoa bổ sung thêm một câu.
Lê Hiên suy nghĩ một chút, hình như là cũng đúng vậy, đúng lúc tối nay anh cũng không có chuyện, vì vậy anh gật đầu đồng ý.
Lúc Lê H