
ả người, dường như cô đang nghe thấy âm thanh đến từ địa ngục.
Cô sợ người đàn ông này, rất sợ! Người đàn ông này căn bản không phải là
người, không có tình cảm của con người đã đành, lại còn muốn biến cô
cũng phải trở thành ma quỷ giống hắn mới yên”.
- Tôi căn bản không hề chấp nhận cái giao ước hai ngày gì đó, tại sao còn phải suy nghĩ? Đúng là buồn cười!
Người đàn ông này... có ngốc không vậy? Chẳng lẽ hôm đó cô nói còn chưa rõ ràng sao?
Lãnh Thiên Dục không tức giận, từ khuôn mặt lạnh như băng của hắn, Thượng
Quan Tuyền không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì. Cô chỉ cảm thấy ánh mắt
của hắn quá mức thâm trầm mà lạnh lẽo.
Lát sau, bàn tay hắn khẽ nâng lên, khéo léo nắm lấy cằm cô...
- Tôi nói rồi, nếu như quá hạn thì cô tự mình gánh lấy hậu quả. Rất rõ
ràng là cô không hề để tâm đến lời nói của tôi, thật đáng tiếc! – Hắn cố làm ra vẻ tiếc nuối lắc đầu, đôi mắt lạnh lẽo chợt lóe lên.
-
Lãnh Thiên Dục, đồ tiểu nhân, chính anh đã lừa gạt sự tín nhiệm của anh
Thiên Hi, mục tiêu của anh chỉ có một mình tôi, sao lại phải lôi nhiều
người vào như vậy nữa? – Thượng Quan Tuyền cực kì kích động, lạnh giọng
hỏi.
- Anh Thiên Hi? – Lãnh Thiên Dục bất mãn nhíu đôi mày rậm,
hơi thở nguy hiểm như muốn đem Thượng Quan Tuyền chôn vùi vào trong đó.
- Xem ra quan hệ của cô và cậu ta không hề đơn giản, khiến cho cậu ta
phải suy đi tính lại đến mức đó! – Hắn nổi cáu, chất vấn cô.
Trong đầu Thượng Quan Tuyền đột nhiên lóe lên, sau đó ngẩng đầu cười lạnh:
“Đúng vậy, anh ấy đối với tôi mà nói là người đàn ông quan trọng nhất.
Cho nên muốn tôi thành người của anh ư? Hừ! Cứ ở đó mà mơ ngủ tiếp đi!”
- Cô nói cái gì? Nói lại lần nữa cho tôi? – Lãnh Thiên Dục lạnh lùng lên tiếng.
Thượng Quan Tuyền thầm hít sâu một hơi, nhướn mắt lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Anh nghe kĩ cho tôi, anh ấy là... bạn – trai – tôi! Thượng Quan Tuyền thầm thề với ông trời, những lời này không hề thật lòng chút nào, nhưng chỉ
có nói như vậy mới có thể thoát khỏi sự uy hiếp và bức bách của người
đàn ông ma quỷ Lãnh Thiên Dục này. Hắn sẽ không thể trở mặt với bạn của
mình được!
Cô biết người đàn ông này cố ý làm vậy, mục đính của hắn chính là lợi dụng cô để Niếp Ngân xuất hiện!
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục sắc bén đến mức có thể giết người, vẻ mặt đã sớm lạnh như băng, thân hình cao lớn cũng đứng yên tại chỗ.
Bàn tay siết chặt lại…
Những lời này của Thượng Quan Tuyền khiến hắn nghe như có mùi phản bội. Mặc
dù hắn không hiểu tại sao lửa giận trong lòng mình lại giống như quả bom nguyên tử phát nổ, nhưng hắn biết rất rõ, cô gái chết tiệt này đang sỉ
nhục ham muốn độc chiếm của hắn.
Hắn bước nhanh lên từng bước, giọng điệu lạnh như băng chất vấn cô: “Cô cố tình nói vậy, đúng không?”
Cô gái chết tiệt này, dám dụ dỗ em trai hắn!
Thượng Quan Tuyền cao ngạo ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, nụ cười châm chọc
vẫn thường trực bên môi như một đóa hoa giữa trời tuyết không sợ gió
lạnh vùi dập.
- Cố tình? Sao tôi phải cố tình làm gì? Anh nói quái quỷ cái gì vậy? – Âm thanh trong trẻo và lạnh lùng vang lên.
- Rút lại lời cô vừa nói, tôi sẽ coi như không nghe thấy gì!
Lãnh Thiên Dục không nhịn được ngắt lời của Thượng Quan Tuyền, vẻ mặt lạnh lẽo, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
Dám lôi Thiên Hi ra chống đỡ, đúng là hão huyền!
Vậy mà…
- Tại sao tôi phải nghe lời anh? – Thượng Quan Tuyền bày ra vẻ mặt tươi
cười nhìn Lãnh Thiên Dục, nhưng ánh mắt trong veo lại hết sức lạnh lùng.
Ai ngờ, khi cô vừa nói xong, Lãnh Thiên Dục lại không hề tức giận, hắn chỉ nhếch môi cười nhạt đầy ý tứ.
Nhưng cho dù hắn đang cười thì vẫn toát ra khí lạnh bức người…
Hắn ung dung ngồi xuống ghế bên cửa sổ, ánh đèn thủy tinh hắt xuống càng
làm nổi bật những đường cong trên khuôn mặt khiến hắn càng thêm phần
quyến rũ. Hắn thong dong uống một ngụm rượu, thản nhiên lên tiếng: “Cô
có thể đi được rồi”.
- Hả?
Trước hành động khác thường của Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền càng thêm nghi ngờ, người như hắn mà
lại có thể dễ dàng bỏ qua như vậy ư? Nhưng nhìn vẻ mặt hờ hững của hắn
lúc này, cô cũng đành tin như vậy.
- Lãnh Thiên Dục, tôi thừa
nhận hiện tại tôi chưa thể tìm ra cách giết anh, nhưng mà… anh nhớ giữ
cái mạng mình cho tốt, nhất định tôi sẽ tới lấy.
Ánh mắt Thượng Quan Tuyền phức tạp liếc nhìn Lãnh Thiên Dục. Sau khi nói xong, cô quay người muốn rời đi.
Đúng lúc tay cô đặt lên tay nắm cửa…
- Sáng mai sẽ có thông báo cưỡng chế di dời được gửi đến cô nhi viện
Mary! – Lãnh Thiên Dục lạnh lùng, không nhanh không chậm lên tiếng.
Thượng Quan Tuyền chợt quay đầu lại…
- Lãnh Thiên Dục, anh… – Cô nắm chặt tay thành nắm đấm – Đồ hèn hạ!
Lãnh Thiên Dục không giận mà còn cười: “Tùy cô nói thế nào cũng được, tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ nên nói trước với cô, hơn nữa, tôi cũng có
lòng tốt nhắc cô, Lãnh thị đã muốn hủy diệt thứ gì thì không ai dám đứng ra bảo vệ đâu”.
Nói xong, hắn giơ giơ tập tài liệu trong tay, sau đó vứt xuống.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh vào người, từ đầu đến chân đều lạnh to