
át.
- Tôi sẽ cho cô nửa ngày để chuẩn bị, nhưng cô nên nhớ, cô bạn Vận Nhi gì đó của cô có xảy ra chuyện gì không thì tôi cũng không dám nói trước!
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục tàn khốc mà ngạo mạn, một lần nữa công kích vào sự tỉnh táo của cô.
- Lãnh Thiên Dục, anh có ý gì? Không cho phép anh động đến Vận Nhi! –
Thượng Quan Tuyền nghe vậy liền hoảng hốt, tiến lên mấy bước nói.
Lãnh Thiên Dục hừ lạnh một tiếng: “Tôi không có hứng thú với người bạn kia
của cô, nhưng cũng không dám đảm bảo thuộc hạ của tôi có hứng thú hay
không. Tốt nhất cô nên suy nghĩ kỹ đi”.
- Anh dám…
- Cô nói xem tôi có dám không?
Lãnh Thiên Dục không đợi Thượng Quan Tuyền nói xong, ánh mắt lạnh lẽo cắt
ngang lời cô, giọng nói tràn đầy khí phách và cứng rắn.
Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.
Thượng Quan Tuyền dùng ánh mắt tràn ngập tức giận nhìn chằm chằm vào Lãnh Thiên Dục.
Mà đôi mắt lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục cũng nhìn thẳng vào cô…
Lửa giận trong lòng Thượng Quan Tuyền như nổ tung, bộ váy màu đen tuyệt đẹp cũng vì cô đang nổi giận mà khiến dáng người cô càng thêm mê người,
giống như con mồi bị dã thú công kích, toàn thân xù lông đề phòng.
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại giãn ra, có thể thấy Thượng Quan Tuyền đang nhẫn nhịn.
- Rốt cuộc anh muốn gì? – Cô cố nén giận hỏi Lãnh Thiên Dục.
Đối với cái danh xưng “lão đại” của hắn, cô chẳng thèm để tâm. Nhưng đối
với chức vị tổng giám đốc của Lãnh thị này, cô không dám khinh thường.
Dù sao chuyện của cô nhi viện không phải chuyện trong giới hắc đạo, chỉ
có thể dùng cách trên thương trường để giải quyết, như vậy thì cô càng
không thể đắc tội với Lãnh thị, cô biết những điều Lãnh Thiên Dục nói
đều là sự thật.
Chỉ cần đắc tội với Lãnh thị thì sẽ chẳng còn đường sống.
Đúng vậy, trên đời này có chuyện gì Lãnh Thiên Dục không dám làm sao?
Đôi môi mỏng khêu gợi của Lãnh Thiên Dục chậm rãi cong lên, thân hình cao
lớn nhàn nhã dựa vào sofa, ngón tay dài ngoắc ngoắc chỉ vào cô, vẻ mặt
nguy hiểm, trực tiếp ra lệnh: “Lại đây”.
Bàn tay nhỏ bé của
Thượng Quan Tuyền ghì chặt trước ngực, cô cố gắng bắt bản thân phải kiên cường, kiên cường hơn nữa. Đối mặt với người đàn ông như vậy, cô tuyệt
đối không thể khuất phục, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng cô không hề biết, cô chỉ mới mười tám tuổi, dù có nhiều kinh nghiệm đến mấy thì cũng không thể nào thoát khỏi đôi mắt âm trầm của Lãnh Thiên
Dục.
Cô cố gắng nuốt nước miếng, thầm hít sâu một hơi rồi từng
bước đi về phía Lãnh Thiên Dục. Khi thấy ánh mắt âm trầm của hắn nhìn
mình, cô cảm giác như mình đang rơi vào một cái bẫy nhưng không thể nào
thoát ra được.
Khoảng cách ngày càng gần, dường như cô có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của hắn. Cô nhắm mắt bước lại gần Lãnh Thiên Dục, khi mở mắt ra, đôi mắt tràn đầy sự dũng cảm.
- Anh nghĩ sao? – Mặc dù cô không được chọc giận hắn lần nữa nhưng giọng điệu cũng không nén được tức giận.
Lãnh Thiên Dục cúi người, hai bàn tay đan vào nhau đặt lên trước đầu gối, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô.
- Ngồi xuống! – Hắn mở miệng, giọng điệu như bàn thạch nặng nề đè vào lòng người.
Thượng Quan Tuyền đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt tối đen, đôi mắt đẹp đầy sát
khí nhìn thẳng vào hai mắt hắn. Nhưng dần dần, sát khí trong đôi mắt ấy
tản đi, cô khó khăn bước lại gần Lãnh Thiên Dục, nhẹ nhàng ngồi lên hai
chân hắn.
Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục vẫn đầy kiên nghị nhưng bên môi
khẽ cong lên nụ cười hài lòng. Sau đó, hai cánh tay rắn chắc của hắn
khóa chặt thân thể mềm mại của Thượng Quan Tuyền trong lồng ngực mình.
Trên người Thượng Quan Tuyền tỏa ra mùi hoa lan thoang thoảng, khẽ len lỏi
vào hơi thở của Lãnh Thiên Dục khiến toàn thân hắn cảm thấy ngứa ngáy,
dục vọng dần nhen nhóm lên.
- Cô gái, không phải bây giờ tôi đang cho cô cơ hội đấy sao?
Thanh âm trầm thấp êm tai của Lãnh Thiên Dục vang lên. Bàn tay to mang theo
luồng nhiệt nóng bỏng chạm vào eo cô. Hơi thở nặng nề mà trầm ổn phả vào vành tai nhạy cảm của cô.
- Anh có ý gì?
Thượng Quan Tuyền cảnh giác, muốn tránh hắn ra, bị hơi thở của đàn ông bao vây khiến tim cô lại đập loạn lên.
Lãnh Thiên Dục không cho cô cơ hội giãy giụa, càng áp sáp người vào cô, đôi
môi nóng bỏng hôn lên chiếc cổ trắng mịn: “Ý của tôi rất rõ ràng, trở
thành người phụ nữ của tôi”.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy trong lòng rung lên một cái, bên tai truyền đến cảm giác tê dại khiến cả người cô run lên.
- Lãnh Thiên Dục, buông tôi ra… – Cô muốn đẩy hắn ra, giờ phút này cô đang rất hoảng loạn.
- Tại sao lại muốn tôi thả cô ra? – Đôi môi mỏng của Lãnh Thiên Dục nhếch lên – Nhưng mà, tôi sẽ không buông ra đâu.
Giọng nói lạnh như băng, không có chút tình cảm.
Hắn cảm nhận được thân thể mềm mại của cô giống như loại tơ lụa quý báu phải nâng niu giữ gìn.
Mùi thơm thoang thoảng len vào mũi hắn rồi lan tràn trong lồng ngực, phủ
khắp cả người, cảm giác như chỗ nào trong cơ thể hắn cũng bị mùi thơm
đặc biệt trên cơ thể cô kích động. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mùi thơm
của cơ thể lại có thể dễ dàng khơi lên hứng thú trong hắn như vậy.
- Lãnh Thi