
, anh ta đã dạy kỹ thuật cải trang bằng mặt nạ
cho cô.
Sau này, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ, Thượng Quan Tuyền chưa bao giờ dùng
diện mạo thật đi gặp người khác, mà khi cô tiết lộ khuôn mặt thật thì
người đó chỉ có con đường chết.
Kỹ thuật cải trang của cô từ trước tới nay chưa bao giờ bị lộ, nhưng cho đến khi gặp Lãnh Thiên Dục, tất cả hoàn toàn đổi khác.
Tối nay Thượng Quan Tuyền cũng không định cải trang để tham gia buổi tiệc
từ thiện này. Thứ nhất là cô cảm thấy không cần thiết, dù sao cũng rất
ít người biết khuôn mặt thật của cô, mà cô cũng sợ sẽ dọa đến Vận Nhi.
Vận Nhi không rõ chuyện của cô, cô ấy cũng chưa bao giờ gặng hỏi, đây
cũng chính là nguyên nhân Thượng Quan Tuyền cảm kích.
Một chiếc
xe thể thao sang trọng dừng trước cửa khách sạn Gallerian, ánh đèn bên
trong phản chiếu vào sườn xe, có thể mơ hồ thấy bóng dáng của một cô gái xinh đẹp.
Lãnh Thiên Hi giúp Thượng Quan Tuyền cởi dây an toàn, sau đó anh phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi căng thẳng.
- Tiểu Tuyền… – Anh thấp giọng hỏi – Sao vậy?
Thượng Quan Tuyền nhìn vào bên trong, ánh mắt hơi mất tự nhiên: “Em... rất ít
khi em tham gia mấy buổi tiệc thế này... Hơn nữa... hơn nữa em cũng sợ
lát nữa gặp bạn anh lại nói chuyện không tốt, sẽ ảnh hưởng đến cô nhi
viện”.
Chỉ có những chuyện liên quan đến vận mệnh của cô nhi viện mới khiến Thượng Quan Tuyền cảm thấy băn khoăn như vậy. Cô luôn tự tin
vào khả năng của bản thân, nhưng khả năng của cô chưa chắc đã giúp giải
quyết được vấn đề của cô nhi viện, vậy nên khi cô tới đây mới biết mình
căng thẳng đến mức nào.
Lãnh Thiên Hi nhìn ra vẻ căng thẳng của cô, đôi môi cong lên, ôm cô vào lòng.
- Tiểu Tuyền, anh hiểu tâm trạng của em bây giờ, nhưng đã có anh ở đây,
không cần phải căng thẳng, được không? – Anh dịu dàng an ủi, âm thanh
trầm thấp mà tràn đầy kiên định.
Nghe Lãnh Thiên Hi an ủi, Thượng Quan Tuyền cảm thấy tự tin hơn, cô gật đầu.
Giữa đại sảnh tráng lệ là những cột đá to lớn được chạm khắc tỉ mỉ, ánh đèn ngũ sắc tỏa sáng
trong đêm tối như những ánh sao, mộng ảo mà mê người. Ánh đèn khúc xạ ở
đại sảnh xuống cửa sổ càng khiến người khác phải mê đắm.
Buổi
tiệc chưa chính thức bắt đầu, mọi người cầm ly rượu vui vẻ nói chuyện,
thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía cửa. Dù sao đây cũng là một buổi tiệc
sang trọng, những người đến đây đều có tiếng tăm địa vị, mọi người tất
nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này để làm ăn hợp tác.
Khi Lãnh Thiên Hi mặc bộ vest màu đen xuất hiện cùng Thượng Quan Tuyền ở phía cửa, mọi người đều trầm trồ khen ngợi.
Thượng Quan Tuyền cố gắng giữ bình tĩnh nhìn mọi người, khóe miệng hơi mỉm
cười. Cô cố nén cảm giác khó chịu vì bị mọi người nhìn chằm chằm, khoác
tay Lãnh Thiên Hi, dưới con mắt tán dương của mọi người đi thẳng vào
phòng chính.
- Bọn họ... sao lại nhìn chúng ta như vậy?
Thượng Quan Tuyền nắm chặt tay lại, cảm giác mỗi ánh mắt đều đang nhìn chăm
chú vào mình khiến Thượng Quan Tuyền muốn “giết người”.
Lãnh Thiên Hi rất quen với những chuyện như vậy, anh nở nụ cười tự tin: “Thật ra thì bọn họ đều nhìn cả vào em”.
- Nhìn em làm gì? – Thượng Quan Tuyền sợ hãi, lập tức dừng bước.
Tim đập thình thịch, chẳng nhẽ nơi này lại có người biết cô?
Lãnh Thiên Hi thấy phản ứng của cô như vậy, khẽ cười rồi lắc đầu, xoay người cúi xuống, hai tay đặt lên vai cô: “Em không cần căng thẳng như vậy,
bọn họ nhìn em là vì em quá đẹp!”
Thật ra Lãnh Thiên Hi cũng biết mình khá liều lĩnh khi đến buổi tiệc này. Dù sao anh vẫn đang nói dối
Thượng Quan Tuyền về thân phận thật của mình. Nhưng may là năm đó Lãnh
Thiên Dục vì muốn bảo vệ anh và em gái Lãnh Tang Thanh nên đã sớm đưa
hai người ra nước ngoài học, hơn nữa bản thân anh cũng không tham gia
vào chuyện trên thương trường vậy nên rất ít người nghĩ anh và anh cả là hai anh em.
Thượng Quan Tuyền nghe Lãnh Thiên Hi nói vậy, lại nhìn xuống bộ váy xa hoa
đang mặc trên người, cô nhíu mày: “Nhưng em cảm thấy không tự nhiên chút nào”.
- Cô bé, quen dần đi, em cũng thấy ánh mắt của mọi người
rồi đấy, họ đều xem chúng ta là đôi kim đồng ngọc nữ! – Lãnh Thiên Hi
trìu mến vén tóc cho cô, trêu ghẹo nói.
- Kim đồng ngọc nữ?
Thượng Quan Tuyền nghe vậy liền che miệng cười nói: “Anh cũng quê mùa quá đấy, sau này xem ra phải gọi anh là “chú Thiên Hi” thì hợp hơn”.
- Chú Thiên Hi?
Lãnh Thiên Hi nhíu mày, thấy tâm trạng cô đã thoải mái hơn, trong lòng cũng
vui vẻ, cố ý đùa với cô: “Lần trước không phải nói là bạn trai sao? Sao
bây giờ đã biến thành chú rồi?”
- Anh á, mau đi tìm ngọc nữ của
mình đi! – Thượng Quan Tuyền cảm thấy hết sức thoải mái, cô đùa giỡn –
Hoặc là... chơi trò tình một đêm.
Nói xong, cô bật cười khúc khích đi về phía trước.
- Đúng là cô bé xấu tính, dám trêu ghẹo anh như vậy! – Lãnh Thiên Hi ở
phía sau lưng cô cố ý ra vẻ tức giận lẩm bẩm nói khiến Thượng Quan Tuyền càng cười to hơn.
Đúng lúc ấy...
- Thiếu gia Thiên Hi, cậu đã tới rồi!
Một giọng nam dễ nghe vang lên, dường như đang đợi hai người.
Hai người cùng quay lại nhìn.
Là anh ta? Người đã xuất hiện ở cô nhi