
ợng Quan Tuyền cũng bớt thấy bất an, cô dần tỉnh táo trở lại. Nhưng khi sắp đối mặt với vị tổng giám đốc này, cô có một dự cảm rất xấu.
- Cô Thượng Quan, mời vào, tôi không quấy rầy nữa, hai người cứ từ từ nói chuyện.
Khi Lôi đưa Thượng Quan Tuyền đến trước cửa phòng tổng thống, anh ta khiêm nhường nói, làm động tác cúi mời.
Thượng Quan Tuyền hít sâu một hơi, gật đầu, sau đó mở cửa đi vào.
Cô vừa đi vào, Lôi liền đóng cửa lại. Sau đó, Thượng Quan Tuyền nghe một tiếng “cạch” vang lên.
Cửa bị khóa rồi!
Lòng của cô cũng theo đó mà run lên.
Điều này lập tức khơi dậy thói quen nghề nghiệp của Thượng Quan Tuyền, cô
bất giác nhìn về phía cửa, trong mắt tràn đầy cảnh giác.
Phòng
tổng thống xa hoa rộng lớn như của vua chúa. Đập vào mắt cô là đèn treo
thủy tinh cực lớn trên trần nhà, ánh đèn huyền ảo khiến cả căn phòng
càng thêm rực rỡ và giàu sang.
Nhưng không biết tại sao, khi dẫm
chân lên tấm thảm trắng mềm mại, cô lại nghĩ tới tình cảnh buổi chiều
hôm đó với Lãnh Thiên Dục.
Người này thật sự là bạn tốt của anh Thiên Hi sao?
Tại sao lại làm việc kì lạ như vậy, khác biệt rất lớn với con người đơn giản của Lãnh Thiên Hi.
Thượng Quan Tuyền tỉnh táo nhìn bốn phía, cô ghé đầu vào trong một phòng.
Không gian hoàn toàn yên tĩnh, căn bản không thấy bóng dáng một ai. Cô
nhìn vòng quanh một lượt, ánh mắt nhìn về phía ban công...
Rất
nhanh, cô nhìn thấy một bàn đầy thức ăn ngon, còn có một bóng người cao
lớn đưa lưng về phía cô, dựa vào lan can nhìn xa xăm.
Người này đứng trên
ban công đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cánh tay rắn chắc chống xuống
thành lan can trông đầy khí thế, giống như chim ưng sải cánh bay khắp
mọi nơi.
Vóc người cao lớn, bóng lưng thẳng tắp khiến người ta cảm thấy áp lực.
Thượng Quan Tuyền dường như nghe được cả tiếng tim đập của mình!
Bóng lưng này... sao lại quen đến vậy?
Thượng Quan Tuyền cố gắng đè ép dự cảm xấu trong lòng xuống, không thể nào lại là hắn được! Cô nghĩ thầm, sau đó hít sâu một hơi, bước lên, cố gắng
giữ giọng nói bình tĩnh: “Tiên sinh, tôi là Thượng Quan Tuyền, bạn của
Thiên Hi, ngài chính là người đã đứng ra giúp đỡ cô nhi viện Mary phải
không?”
Thanh âm tuy nhẹ nhưng lại rất tỉnh táo và trầm ổn.
- Đúng vậy, chính là tôi!
Thanh âm trầm thấp tràn đầy từ tính truyền đến, người đàn ông cũng chậm rãi quay người lại nhìn Thượng Quan Tuyền...
Khuôn mặt tinh tế cùng đường nét góc cạnh như được tỉ mỉ điêu khắc, mỗi đường nét đều lộ ra vẻ tao nhã và quý tộc, đôi mắt lạnh băng tạo ra cảm giác
uy nghiêm và khí thế.
Đôi mắt thâm thúy sắc bén của hắn đang nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tuyền ở cách đó không xa, ánh mắt lộ ra sức
hấp dẫn đặc biệt của đàn ông.
Thượng Quan Tuyền trợn mắt, gương mặt biểu lộ vẻ không thể tin...
Cô không bao giờ có thể nghĩ tới người hôm nay cô gặp lại chính là Lãnh Thiên Dục!
- Vì sao không thể là tôi?
Lãnh Thiên Dục cất giọng nói lạnh như băng hỏi cô, sau đó từng bước tiến lại gần Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy như có một lực mạnh mẽ đang đánh vào cô.
Những nghi vấn hiện lên trong đầu, tại sao lại như vậy?
- Nếu tôi biết người hôm nay tôi gặp là anh, có chết tôi cũng không tới! – Cô tức giận hét lên, sau đó xoay người chạy về phía cửa.
Thượng
Quan Tuyền không muốn ở lại nơi này dù chỉ một chút, cô biết mình không
thể dễ dàng giết hắn, nhiệm vụ đành phải trì hoãn lại. Vậy nên cô không
thể mất đi lý trí nữa, Thượng Quan Tuyền không muốn nói chuyện với người đàn ông này.
- Sao? Không phải cô là một người rất nặng tình nặng nghĩa sao? Không quan tâm đến cô nhi viện Mary nữa à?
Lãnh Thiên Dục không nhanh không chậm lên tiếng, những lời này có sức mạnh
cực kỳ lớn. Cả người Lãnh Thiên Dục như một con sư tử đang từng bước vồ
mồi.
Hôm nay Thượng Quan Tuyền càng thêm tuyệt mỹ, bộ váy đen
tinh xảo càng khiến cô hấp dẫn hơn bao giờ hết, mái tóc dài tùy ý xõa
trên vai, vẻ mê người khiến người ta khó mà hít thở, nhưng...
Sao cô lại ăn mặc hở hang thế kia?
Ẩn hiện sau làn váy là cặp đùi thon dài trắng trẻo đầy quyến rũ khiến ánh
mắt người khác không nỡ rời đi, còn chưa kể đến bầu ngực căng tròn hấp
dẫn ẩn hiện kia nữa!
Lãnh Thiên Dục không hề phát hiện ra tâm tình của mình đang ngày càng chìm
xuống, càng ngày càng lạnh, sự bình tĩnh bấy lâu nay của hắn nhất thời
đã bị lửa giận thiêu cháy không còn sót lại chút nào.
Hắn không khó để tưởng tượng ra những gã đàn ông ngoài kia đã dùng ánh mắt tham lam dò xét dáng người cô như thế nào!
Thượng Quan Tuyền đột nhiên dừng bước.
Hai tay cô bất giác nắm chặt lại rồi từ từ buông ra. Cô lạnh lùng quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy tức giận...
- Lãnh Thiên Dục, anh căn bản là không hề có thành ý muốn giúp đỡ cô nhi
viện Mary chút nào, cho nên chúng ta không có gì để nói cả.
Lãnh Thiên Dục đứng yên, đôi mắt thâm thúy bắn ra tia sắc nhọn...
- Vậy thì nói về giao ước hai ngày của chúng ta đi, không biết cô định
thế nào? Hả? – Hắn mở miệng nói, giọng nói trầm thấp bức người khiến
người ta không rét mà run.
Nghe thấy giọng điệu nguy hiểm, Thượng Quan Tuyền cứng đờ c